Chương 1: Mảnh sứ vỡ

Hôm nay tâm tình của Thiếu Đế không tốt.

Đây là nhận thức chung của bọn cung nữ thái giám trong ngoài điện hôm nay.

Giữa lúc sáng sớm, Văn Tín Hầu Lã Bất Vi vội tới thăm hỏi Thiếu Đế, nói một đống lễ nghi phiền phức, Thiếu Đế tuấn mỹ nghe nghe mà sắc mặt càng ngày càng kém, cuối cùng vẫn gật đầu.

Thái giám hầu hạ một bên nghe xong hiểu ra, là Văn Tín Hầu nói Thiếu Đế năm nay đã mười bảy, nên sắp xếp cung nữ dạy bảo chuyện ân ái, Thái hậu Triệu Cơ đã chuẩn bị mấy cung nữ sạch sẽ chỉnh tề, chỉ chờ đêm nay Thiếu Đế sủng hạnh.

Đại thái giám hầu hạ Thiếu Đế đã lâu, mấy ngày trước Triệu Thái hậu nói với Đế Vương việc này, lại bị vài câu của hắn từ chối.

Không nghĩ tới, hôm nay Văn Tín Hầu lại đây.

Đại thái giám vụиɠ ŧяộʍ nhìn mặt rồng, quả nhiên chờ Văn Tín Hầu vừa đi, Thiếu Đế bạo phát lửa giận, bóp nát chén trà trong tay, ánh mắt híp lại, gần như cắn răng nói: "Mẫu thân quả có cấu kết cùng hắn."

Thiếu niên vóc người cực cao, mặc một thân quần áo màu đen phiền phức tinh xảo, đứng dậy mắt nhìn xuống mảnh sứ vỡ màu trắng trên mặt đất.

Mà gạch than chì hơi tối, mảnh sứ vỡ màu trắng rải rác khảm ở trong đó, lộ ra cực kỳ chướng mắt.

Doanh Chính nhìn trong chốc lát, bước xuống tầng tầng cầu thang, giày màu đen giẫm lên mảnh sứ vỡ, đồ sứ khảm vào đáy giày thuộc da vang lên thanh âm.

Thiếu niên nghiêng đầu đến hỏi đại thái giám một bên đang càng lúc càng cúi thấp người.

"Ngươi nói, ngày nào cô mới có thể quét dọn hết những thứ đồ vật này chướng mắt hả?"

Thứ hắn nói không phải mảnh sứ vỡ, mà là Văn Tín Hầu Lã Bất Vi mấy năm qua quyền thế lũng loạn cả triều đình.

Hiện nay, phía dưới mi mắt hắn, Thái hậu Triệu Cơ cùng Lã Bất Vi cũng dám thông đồng với nhau.

Triệu Thái hậu khuyên không được Doanh Chính lập hậu nạp phi, liền tìm Văn Tín Hầu tới dọa hắn.

Đại thái giám Triệu Đồng lặng lẽ lau sạch mồ hôi rịn ra trên thái dương, hắn ở bên người Thiếu Đế cũng kha khá năm, là ở Triệu quốc đã đi theo hầu hạ.

Những chuyện tình này, hắn nhìn ở trong mắt, nhưng Thiếu Đế thực sự hỏi, một hoạn quan như hắn nào dám lẫn vào đây?

"Nếu vương thượng muốn, hiện tại chúng ta truyền ngay người đến quét sạch." Thanh âm hoạn quan hơi có chút chói tai vang lên, còn có chút run rẩy không dễ dàng phát hiện.

Thiếu Đế đương nhiên nghe được, liếc nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười cười: "Theo cô nhiều năm rồi, vẫn là không có tiền đồ như vậy."

Thiếu niên tuấn mỹ cười rộ lên, tối tăm phiền muộn giữa lông mày lập tức như mây tan tiêu tán không ít.

"Vương thượng sáng suốt, chúng nô tài ngu dốt ngu xuẩn, có thể lưu lại bên người vương thượng là may mắn của chúng nô tài." Đại thái giám thở ra một hơi, hơi ngồi thẳng lên, dù sao hắn cũng coi như hiểu rõ Doanh Chính, ứng đối với tâm tình Thiếu Đế có vài phần đắc ý.

Đại thái giám Triệu Đồng kêu cung nữ đến quét sạch sẽ mảnh sứ vỡ trên mặt đất đại điện, lại ngó ngó sắc trời, thử thăm dò hỏi Thiếu Đế đang nhắm mắt dưỡng thần: "Vương thượng, Thái hậu đưa tới ba cung nữ thông phòng, đều đã thu xếp ở Thiên Điện rồi, người xem tối nay là muốn sủng hạnh bao nhiêu người?"

Doanh Chính nhíu mày, không vui liếc hắn, khiển trách nói: "Mất hứng."

Đang phiền lòng, lại hỏi hắn cái này, vụng về, sớm muộn gì nên xem xét đại thái giám có ích khác.

Suy nghĩ của thiếu niên đều lộ ở trên mặt, đại thái giám hậm hực đưa lên tên ba cung nữ lên.

Thiếu Đế trầm mặc trong chốc lát, nhanh quét mắt một vòng, đầu ngón tay chỉ vào một cái tên trong đó.

"Cái này đi."

"Lạc, ngũ hành thuộc thủy, Lạc Thủy."

"Tần thuộc thủy, mới dập tắt được lửa Đức Chu triều."

Màu đen thuộc thủy, long bào của Doanh Chính cũng là màu đen.

Lúc đại thái giám Triệu Đồng nhìn thấy tên ba người Dđã đoán đêm nay hẳn là cung nữ nào có được may mắn rồi.

Thuận theo hành lang gấp khúc dẫn một đường, bên trong Thiên Điện ánh nến sáng ngời, loáng thoáng có thể thấy được thân ảnh một nữ tử uyển chuyển, Triệu Đồng thức thời lui ra.