Chương 1

Dịch+ edit+ beta: Nhi (TruyenHD)

"Bạch Thủy Kim, khi nào thì cậu đóng tiền mua trang phục, 8g sáng ngày mai là đến hạn rồi đó."

Bạch Thủy Kim tay cầm điện thoại đứng trong nhà vệ sinh, nhìn dòng tin nhắn, bất lực gãi gãi đầu, "Sáng sớm ngày mai nhất định sẽ nộp."

Người gửi tin nhắn là lớp trưởng lớp cậu.

Bạch Thủy Kim năm nay 20 tuổi, là độ tuổi đang học đại học, cũng là sinh viên năm hai có học lực xuất sắc, nhưng cậu lại khác với những bạn sinh viên kia.

Trong lúc người ta đang trải nghiệm đời sống sinh viên, thì cậu ngoại trừ việc lên lớp rồi về nhà ra, thời gian còn lại đều dùng để trải nghiệm cuộc sống làm công trâu bò.

Cậu học Khiêu vũ thể thao, năm đó phải cắn răng dốc sức để vào được đại học, cậu không có ba mẹ, không có người nhà, tiền học và tiền sinh hoạt đều nhờ vào trợ cấp của nhà nước, học bổng và làm việc bán thời gian.

Nhưng loại hình nghệ thuật rất đốt tiền, ngành học của cậu lại càng đốt tiền hơn nữa, không chỉ học phí, trang phục cần dùng cho việc học và dụng cụ hằng ngày đều rất đắt đỏ.

Việc này càng thêm tặng sương trong tuyết cho một người nghèo nàn như cậu.

*ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề

Bây giờ đang là tháng 12 trời rét đậm, kỳ thi cuối kỳ của khoa bọn cậu sắp bắt đầu, kỳ thi lần này là biểu diễn múa, lần thi này không giống với những lần trước, sẽ có vũ đoàn nổi tiếng đích thân đến xem học sinh thi cử.

Nếu gặp được hạt giống có thể đào tạo, thì sẽ được chọn đi ngay lập tức.

Vũ đoàn vừa hoàn thành chuyến lưu diễn vào đầu năm nay, độ nổi tiếng trong giới không ai là không biết.

Tất cả mọi người đều đang nỗ lực hết mình vì kỳ thi này, 5 giờ sáng đã thức dậy, đến nửa đêm vẫn còn đang luyện tập trong phòng vũ đạo.

Mà Bạch Thủy Kim 5 giờ đang làm phục vụ, nửa đêm thì rửa chén, ai ai cũng đang cố gắng, còn tiền trang phục của cậu vẫn không thấy đâu.

Để bảo đảm tính công bằng cho kỳ thi cuối kỳ, lần này chỉ kiểm tra những kiến thức cơ bản về vũ đạo, kỳ thi quy định tất cả sinh viên phải ăn mặc giống nhau, nam sinh một loại, nữ sinh một loại, không ai được phép làm loạn với trang phục của mình.

Nhưng đã có một kiến nghị cực thông minh được đề ra, mọi người cùng nhau mua đồ mới, gia đình của những người học nghệ thuật đều không thiếu tiền, đề nghị vừa đưa ra đều được mọi người tán thành.

Đêm đó, link trang phục biểu diễn của nam sinh đã được gửi vòng group lớp.

Bạch Thủy Kim nhấn mở, hai mắt tối thui.

5000...

Trời mùa đông làm cho lòng người lạnh lẽo.

"Vậy cậu đừng có quên đó, nếu cậu không nộp tiền thì tôi không thể ghi tên cậu vào danh sách mua đồ được đâu."

"Đến lúc đó, trang phục của cậu khác với cả lớp thì không cần phải thi nữa."

Bạch Thủy Kim nhìn thấy tin nhắn mà tim réo "lộp bộp":" Nộp mà, tôi nhất định sẽ nộp mà!"

Thấy Bạch Thủy Kim trả lời, lớp trưởng không thèm để ý nữa.

Bạn cùng phòng hỏi: "Sao rồi, cậu ta nộp hay không?"

"Cái tên nghèo nàn đó làm gì có tiền mà đóng!"

"Hahahaha, biết cậu ta nghèo, nhưng không ngờ lại nghèo đến mức không có nỗi 5000."

"Đóng không nổi thì đóng không nổi, tôi còn hy vọng cậu ta không đủ tiền mà đóng."

Bạn cùng phòng trêu chọc: "Cậu cũng hư quá đó."

"Nói thật lòng, tôi mong cậu ta nộp không nổi số tiền đó, lúc nào cũng đứng thứ nhất, thứ hai trong lớp chuyên ngành, nếu cậu ta tham gia kỳ thi lần này thì chắc chắn sẽ được chọn."

"Yên tâm đi, tôi đã hỏi bạn cùng phòng của cậu ta rồi, túi quần một cắc cũng không có, trừ phi tối nay cậu ta đi bán thân, bằng không cậu ta không đào ra tiền được đâu."

Vách ngăn phòng vệ sinh vang lên tiếng gõ: "Bạch Thủy Kim, có đó không?"

Bạch Thủy Kim vội vàng cất điện thoại: "Có, có."

Cậu mở cửa đi ra ngoài.

"Tìm cậu cả nửa ngày, sao cậu lại núp ở đây?"

"Có tin nhắn phải trả lời." Bạch Thủy Kim nhìn chủ quán rượu toát đầy mồ hôi, hỏi: "Anh Thần, có chuyện gì à?"

Trương Thần xoa tay: "Vừa rồi anh đây nhận được một đơn hàng lớn, chào hàng được không ít rượu, bây giờ đang điều động nhân viên vào phòng bao rót rượu, nghe nói toàn là cậu ấm con nhà giàu cả, sợ là mấy người mới không nhanh nhẹn vào trong dễ gây ra sai sót, anh muốn tìm một người chắc tay một chút."

Bạch Thủy Kim: "Cho nên tìm em hả?"

Cậu nghe vậy sờ sờ cổ, sao cứ cảm thấy kỳ kỳ, Bạch Thủy Kim nghĩ cũng không giống như việc tốt gì, nhưng Trương Thần nói cứ như miếng bánh ngon rơi từ trên trời xuống vậy, miếng bánh ngon thì người khác nhặt, chứ làm gì đến lượt cậu.

"Anh Thần, em không đi thì hơn."

"Đừng mà, mối làm ăn tốt đó, ai đi vào cũng đều được bo cả, một người được nhiêu đây lận."

Trương Thần giơ lên một bàn tay.

Bạch Thủy Kim: "500?"

"5000."

!

Đôi mắt của Bạch Thủy Kim mở to, nhiều như vậyyyy, 5000 đủ để cậu đóng tiền trang phục đó.

Thấy người động lòng, Trương Thần cũng không cho cậu thêm thời gian suy nghĩ, lần nữa nhấn mạnh: "Chỉ là đi rót rượu thôi, cũng giống như lúc tiếp thị rượu vậy đó."

Bạch Thủy Kim bị anh ta đẩy đi, rất nhanh đã đi đến phòng bao, tiếng nhạc trong đó xập xình điếc cả tai, chỉ rót rượu mà được bo đến 5000, có số tiền này thì cậu có thể đi thi được rồi.

Dù lo lắng, nhưng Bạch Thủy Kim vẫn bước vào, mới bắt đầu thì giống như lời Trương Thần nói vậy, chỉ rót rượu rót xong thì đứng sang một bên.

Bên trong phòng bao đèn màu rực rỡ, nhưng cũng tối tăm vô cùng, ánh sáng đủ màu khiến người ta khó mà nhìn rõ mặt nhau, Bạch Thủy Kim cũng không muốn nhìn, cậu bắt đầu ghi nhớ lại các chi tiết vũ đạo trong đầu mình. Suy nghĩ đến lúc thi thì nên phối hợp như thế nào với bạn nhảy.

"Thủy Kim, tên là Bạch Thủy Kim đúng không?"

Nghe thấy có người gọi tên mình, Bạch Thủy Kim nhanh chóng tiến lên phía trước: "Là tôi."

Một người đàn ông mặc vest chỉ vào ly rượu của mình: "Hết rượu rồi, cậu rót cho tôi."

"Vâng, tiên sinh ngài đợi một chút."

Hôm nay Bạch Thủy Kim mặc một bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, sơ mi trắng kèm gile đen càng làm tăng thêm vẻ đẹp cho đường cong cơ thể của cậu.

Bạch Thủy Kim vốn học vũ đạo, nên khi khom người rót rượt, vòng eo mềm mại chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ được.

Rót rượu xong, cậu lùi sang bên cạnh.

Người đàn ông lại hỏi: "Cậu làm trong ngành này được bao lâu rồi?"

"Vừa được nửa tháng."

"Vậy sao? Vậy trong cửa hàng của các cậu loại rượu nào là ngon nhất?"

Cái này làm sao cậu biết được, rượu trong tiệm mắc muốn chết, Bạch Thủy Kim lại không uống rượu, nên cũng chưa từng thử qua.

Cậu căng cứng da đầu: "Đều ngon cả ạ."

Lúc này, người đàn ông chỉ vào hai bình rượu bên cạnh: "Hai bình này loại nào ngon hơn?"

Bạch Thủy Kim nhất thời nghẹn họng.

Người đàn ông rót mỗi loại một ly rồi đẩy đến trước mặt cậu: "Không biết thì cứ uống thử."

"Không được đâu tiên sinh, nhân viên phục vụ không được uống rượu của khách."

"Không sao, coi như tôi mời cậu, cậu cứ xem như bây giờ không phải giờ làm việc."

https://truyenhdt.com/tac-gia/tuyetnhi0753

Bạch Thủy Kim tiếp tục từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị chuốc rượu, hai ly rượu mạnh vào bụng, toàn thân đều nóng cả lên.

Rất nhanh cậu đã ý thức được mọi chuyện không ổn, bên trong hai ly rượu hình như đã bị bỏ vào thứ gì đó.

Cơ thể càng lúc càng nóng, tầm nhùn dần trở nên mơ hồ, cậu bị bỏ thuốc rồi, cậu cảm nhận được có một bàn tay đang sờ lên eo mình.

Một cảm giác ghê tởm xộc lên, Bạch Thủy Kim cắn mạnh vào lưỡi mình để giữ tỉnh táo.

"Vừa vào đây là tôi đã chú ý đến cậu rồi, dáng người nhìn da^ʍ như vậy, bình thường cũng làm nhiều lắm chứ gì, tối nay để tôi làm cho cậu sung sướиɠ."

Sướиɠ, sướиɠ con m.ẹ m.ày!

Tui chấm chấm chấm cho bớt tục.

Ý chí sắt thép của Bạch Thủy Kim vùng lên, cậu nhảy dựng lên, cầm bình rượu trên bàn trà đập mạnh vào đầu người đàn ông.

"M.á nóooooooo."

"Aaaaaaaaaaaa."

Tiếng kêu gào vọng ra từ phòng bao.

"M.ẹ kiếp!" Người đàn ông bị đập đến vỡ đầu tóe máu, lấy bình rượu bên cạnh phang ngược lại Bạch Thủy Kim.

Cậu yếu ớt ngã xuống đất, không lâu sau người đàn dần mất sức cũng ngã lăn ra, hai mắt chớp chớp rồi ngất đi.

Trước khi ngất, Bạch Thủy Kim nghĩ rằng lần này mình thắng rồi, chậm rãi chờ đợi được cứu, nhưng đợi rồi lại đợi cậu chỉ cảm thấy máu của mình càng chảy càng nhiều, hình như sắp không xong rồi, cậu gian nan mà lấy ra điện thoại từ trong túi quần, đem mấy trang web truyện tranh sế.ch mình xem mấy ngày qua xóa sạch.

Được rồi.

Phải giữ lại sự trong sạch trên nhân gian.

Thuận tiện thắt chặt lưng quần.

Lần nữa cậu tỉnh dậy là ở trên một chiếc giường lớn kingsize, có hai bóng người lắc lư xếp chồng lên nhau ở trên giường.

Bạch Thủy Kim chỉ cảm thấy cậu đang cùng một người khác lôi lôi kéo kéo, cả người cứ lung lay như ở trên thuyền vậy.

Kết quả khi nhìn rõ thì... hay lắm đây là trên giường chứ không phải trên thuyền.

Chẳng lẽ cậu không hề được cứu, mà là bị người đàn ông kia bắt về rồi!

Bộ não cậu ngừng hoạt động, rốt cuộc vẫn không thể giữ lại sự trong trắng trên thế gian này.

Vương Hoàn Tu nhìn cái tên ẻo lả vừa xông lên đòi hôn mình bỗng ngừng lại, anh vươn tay chán ghét mà đẩy cậu ngã ra giường.

Bạch Thủy Kim trong phút chốc giống như một con búp bê rách nát bị quăng lên chiếc giường lớn.

Ông trời ơi, cậu không còn trong sạch nữa.

Vương Hoàn Tu lười quản cậu, kết hôn với đối phương vốn không phải bởi vì yêu đương gì cả, hôm nay hôn lễ vừa kết thúc, anh dắt người về nhà rồi sắp xếp phòng cho cậu, kết quả đêm đến đối phương lại đi vào phòng của anh.

Không nói lời nào liền nhào đến đòi hôn anh, còn muốn xé quần áo của anh.

"Nằm đủ chưa? Nằm đủ rồi thì mau cút đi!"

Bạch Thủy Kim tức đến toàn thân bốc khói, cả người như muốn nổ tung, được lắm, cái tên vi phạm pháp luật, tên tội phạm hấp diêm nhà anh.

Sự trong trắng của cậu là để dành cho anh đẹp trai cơ bụng sáu múi đó, vậy mà, vậy mà....aaaaaaaaaaaaaa.

Cậu bò dậy từ trên giường, bay đến bên người Vương Hoàn Tu: "Súc sinh, tôi liều mạng với anh."

Hôm nay tôi sẽ đánh chết anh!

Vương Hoàn Tu bị cậu đánh đến trở tay không kịp.

Lạnh giọng quát mắng: "Cậu làm gì đó?"

Ngủ xong rồi anh còn giả vờ.

Ông đây cho anh biết, ông sẽ kiện chết anh, nhưng trước đó phải đánh một trận cho đã đời.

Cho đến lúc này Bạch Thủy Kim vẫn không biết được mặt của anh, đèn trong phòng bao cứ chớp chớp không nhìn rõ được, bây giờ cậu nhất định phải nhìn cho rõ mặt mũi của tên súc sinh này!

Thấy người ta dùng cánh tay che mặt, Bạch Thủy Kim dùng hết sức nặng cơ thể đè lên người anh. Dùng sức hất cánh tay đối phương ra, ánh mắt đổ dồn lên gương mặt anh như một vị thẩm phán.

Sau khi nhìn rõ hình dáng của người trước mặt, Bạch Thủy Kim tròn cả mắt.

Mặt mày người đàn ông sắc sảo rõ nét, còn kinh diễm hơn những gương mặt được AI đắp nặn lên nữa, làm người ta lóa mắt, là nét đẹp mà nhìn một lần là sẽ không quên, sống mũi hơi nhọn và thẳng, đôi môi không quá mỏng cũng không quá dày, cực kỳ phù hợp với phong cách mặt bá tổng này của anh.

Áo sơ mi đen, cổ áo bị cởi ra hai nút, trên cổ vẫn còn lưu lại vài dấu đỏ do bị cào trúng. Mái tóc đen nhánh được chải ra sau đầu vốn dĩ ngay ngắn một sợi cũng không rớt, nhưng bởi vì trò chơi đung đưa lúc nãy mà rối mù xõa ra phía trước, vừa hay chạm đến đường chân mày như đỉnh núi kia.

Bạch Thủy Kim ngơ ngác, ngốc ngốc mà liếʍ môi: "Không phải chứ, nhìn anh ngon quá à."

Sa điêu văn đừng đòi hỏi logic, xem cho vui, có hashtag đầy đủ bên ngoài, nếu không hạp gu thì bạn hãy nhấn trở ra. Xem truyện để giải trí, xin đừng quá toxic. 🥰🥰🥰🥰

Văn án vui í, nhưng đọc đừng quên đây là gia đình phản diện nghennnn 😂😂😂.

Mai ra chương mới bộ Đại Tà Thần~~~~~~