Chương 1: Xinh đẹp như vậy, khó trách tụi mày lại bắt nạt tao

Tôi bị lạnh mà tỉnh.

Vừa mở mắt, tôi thấy cả người mình bị ướt dầm dề còn bị nhốt trong phòng toilet.

Bên ngoài, có tiếng của mấy nữ sinh nói chuyện.

“Hôm qua tụi bây không thả Chu Vi ra sao?”.

“Tao tưởng mày thả".

“Chạy nhanh vào coi đi, nay mùa đông, nó bị chúng ta đổ nước vào, coi chừng lạnh chết”.

Tôi hiểu sơ được tình cảnh hiện tại của mình, tôi xuyên vào thân thể của một nữ sinh tên là Chu Vi.

Còn Chu Vi thật sự có lẽ là đã bị đông chet vào ngày hôm qua giá rét rồi.

Vài người bọn họ vô cùng lo lắng, chạy nhanh tới mở cửa.

Chào đón bọn họ chính là một thùng lớn nước bẩn.

Bọn nữ sinh sạch sẽ ngay lập tức trở nên hôi hám tanh tưởi.

Tôi hơi cong môi: “Surprise, thích món quà của tao không?”

Bọn họ sửng sốt, sau đó nôn khan.

Bọn họ vừa nôn vừa nói: “Chu Vi, mày có giỏi thì đừng trốn.”

Tôi đứng ở trước gương, nói: “Tao không trốn, tao đang soi gương nè”.

Thật xinh đẹp, tôi vừa lòng gật đầu, trở lại một đời tôi vẫn xinh đẹp như vậy.

Bọn họ ngây ngẩn: “Mày vậy mà không trốn?”.

Tôi hơi nhướng mày, vì sao tôi phải chạy trốn? Tôi cũng không phải là không đánh lại bọn họ.

Tôi bắt bẻ bọn họ, liếc bọn họ: “Chậc, thật xấu xí, nhìn mấy người xấu xí thật là tổn thương đôi mắt”.

Tôi quay đầu, lại nhìn vào gương, vẫn xinh đẹp như cũ: “Xinh quá, khó trách tụi bây sẽ bắt nạt tao, dù gì thì xinh đẹp cũng là một cái tội mà”.

Bọn họ bắt đầu chửi tôi: “Chu Vi, sao mày lại không biết xấu hổ?”.

“Mày có bệnh phải không?”.

“Hôm nay tụi tao sẽ dạy dỗ mày làm người”.

Bọn họ vây quanh tôi, ba phút sau, bọn họ đều nằm trên mặt đất, đau đớn mà cuộn tròn người, cứ kêu to “ai da, ai da”.

Trong mắt bọn họ đều là vẻ không tin được: “Chu Vi, từ khi nào mà mày có thể đánh lại bọn tao?”.

Có thể đánh bọn họ như vậy không phải là Chu Vi, mà là tôi.

Người nhà tôi thấy miệng tôi quá độc, sớm hay muộn gì thì cũng sẽ bị người khác đánh nên từ nhỏ đã cho tôi đi học võ, tae kwon do..

Người nhà tôi lo lắng hơi thừa, bởi vì trong trường tôi luôn là người nổi tiếng.

Người khác muốn đánh tôi, phải đi hỏi nhóm tay sai của tôi có đồng ý hay không.

Không nghĩ tới, đời này trở lại, kỹ xảo đánh nhau của tôi học ở đời trước có công dụng ở đời này.

Tôi nâng chân, bọn họ sợ tới nỗi nhắm chặt hai mắt lại, miệng lẩm bẩm: “Đừng đánh tao.”

Tôi cười nhạo: “Tưởng cái gì vậy, tụi bây có cửa làm dơ giày tao hả?”.

Tôi không đổi sắc mặt, nhìn từng người bọn họ rồi rời đi.

Khi đi ra toilet, tôi còn nghe được tiếng mắng chửi mơ hồ của bọn họ: “Chu Vi, mày chờ tao, tao sẽ đánh mày chet”.