Chương 1: Trở thành tiểu công chúa của quốc gia bị diệt vong

Năm Thiên Khải thứ ba, trên lục địa Thanh Huyền, Tây Linh Quốc bị diệt vong.

“Vương Gia! Trong hoàng cung, từ hoàng đế, phi tần cho đến các công chúa, đều đã chết hết cả rồi!”

“Chỉ còn lại tiểu nha đầu này thôi!”

Vị ám vệ đứng bên cạnh Bắc Minh Diệp cung kính nói, chỉ vào Tây Linh Nguyệt đang nửa nhắm mắt nửa mở bên cạnh cột tròn.

“Gϊếŧ cô ta đi!”

Bắc Minh Diệp mặt không biểu cảm, lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng!”

Tây Linh Nguyệt không ngờ rằng mình vừa mở mắt ra đã thấy một người đàn ông cầm kiếm tiến lại gần mình, dáng vẻ như muốn gϊếŧ mình.

Nhưng!

Không đúng, cô gặp tai nạn xe chết rồi mới đúng.

Tại sao cô vẫn còn sống?

Đúng lúc cô đang nghĩ như vậy, thì một luồng ký ức không thuộc về cô bỗng nhiên ùa về.

Cô chau mày, công chúa Tây Linh Nguyệt của Tây Linh Quốc, bị người đàn ông trước mặt, là nhϊếp chính vương Bắc Minh Diệp của Bắc Tĩnh Quốc, diệt quốc, phụ hoàng mẫu hậu đã chết, còn tỷ tỷ thì mất tích.

Cô Tây Linh Nguyệt là người trong gia tộc y học, cả y thuật lẫn độc thuật đều xuất sắc, là một diễn viên hạng 18*, cuối cùng mới có cơ hội đi đóng phim, nhưng phim chưa quay xong thì cô đã chết, rồi lại xuyên qua đến người của một công chúa 15 tuổi đã bị diệt quốc này.

(Diễn viên hạng mười tám là diễn viên có danh tiếng và độ nổi tiếng rất thấp, nói chung là nghệ sĩ không nổi tiếng và ít nổi tiếng)

Cái kịch bản gì mà quái lạ thế này.

Đợi đã, cái kịch bản này nghe sao quen quen.

Nghe giống như kịch bản của bộ phim cô nhận được.

Lúc đó vì thời gian gấp gáp, cô chỉ xem qua phần mở đầu và kết thúc.

Tây Linh Nguyệt, một cô công chúa 15 tuổi, có khuôn mặt trẻ thơ, và cũng là một nhân vật phản diện chết ngay khi mới vừa xuất hiện.

Người đàn ông trước mặt này, nếu ta không nhớ lầm, có lẽ chính là chiến thần Bắc Minh Diệp của Bắc Tĩnh Quốc.

Chà, ta nhớ rõ người này lắm.

Vị Chiến thần Nhϊếp chính vương này, tuy tuổi còn trẻ nhưng rất tàn bạo, gặp ai cũng gϊếŧ, gần như là một sát thần.

Tại Bắc Tĩnh Quốc thì càng nổi danh.

Thật đáng tiếc, năm năm sau, tân đế lên ngôi, vị sát thần không thể địch lại này bị xử tử hình.

Xác của hắn bị phơi nắng ba ngày ba đêm, tân đế vẫn chưa hết hận, còn tàn nhẫn áp dụng hình phạt say xương, nhiều năm sau, người Nam Huyền thôn tính Bắc Tĩnh Quốc, vì sợ hãi vị sát thần này, đã đào xác hắn lên, đập tan xương, ném vào hố phân.

(" Hình phạt say xương " là gì ? Nghĩa là chặt tay chân, cắt lưỡi, móc mắt rồi ngâm vào thùng rượu lớn.)

Quá thảm rồi.

Đúng lúc cô đang phàn nàn, đôi mắt bị ánh sáng của thanh kiếm chói loà, Tây Linh Nguyệt ngay lập tức phản ứng lại với tình huống mình đang gặp phải.

Cô bây giờ không phải lúc để cảm thán, cô sắp chết đến nơi rồi.

Tại cửa cung điện, Bắc Minh Diệp sau khi ra lệnh xong thì chuẩn bị rời đi, đột nhiên lưng hắn ghồ lên cứng đờ, bước chân dừng lại.

Hắn nhìn về phía Tây Linh Nguyệt đang ở sau lưng với vẻ mặt khó tin.

Tiểu nha đầu này dù môi mím chặt, không nói một lời, nhưng tại sao hắn lại nghe thấy giọng nói của cô?

Xuyên qua?

Diễn viên hạng 18?

Kịch bản?

Quan trọng nhất, hắn lại bị tân đế xử tử hình trong năm năm sau, không chỉ bị đánh đập, cuối cùng còn bị lột da nghiền thành bột.

Không thể nào!

Hắn, nhϊếp chính vương của Bắc Tĩnh Quốc, ai dám động đến hắn!

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên quay lại đi vào.

Tây Linh Nguyệt đang ôm cột khi nhìn thấy thanh kiếm đến thì nhắm mắt lại.

Thế là xong rồi, chết chắc rồi.

Nhưng đúng lúc đó, chỉ nghe thấy một tiếng động thật lớn.

Độc Ngọc bị đánh bay ra xa, nhìn Bắc Minh Diệp với vẻ mặt đầy oan trách.

Vương gia, không phải là ngài muốn ta gϊếŧ tiểu nha đầu này sao?

Tại sao lại đánh ta?

Sau khi hoàn thành việc đó, Bắc Minh Diệp cũng trực tiếp tiến lại gần Tây Linh Nguyệt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp non nớt của tiểu nha đầu, đôi mắt to đen láy, đôi mắt hơi nheo lại.

Cô gái này rốt cuộc là cái gì vậy?

“Anh đẹp trai, ngươi có phải là thấy ta rất đáng yêu không, nên ngươi muốn giữ ta lại đúng không?”

“Ngươi yên tâm, ta rất ngoan, sẽ không gây chuyện đâu!”

Tây Linh Nguyệt chớp mắt, cố gắng tỏ ra đáng yêu trước mặt Bắc Minh Diệp.

Tên sát thần này lại giữ cô lại.

Thật kinh ngạc.

Dù sao thì, cô cũng xinh đẹp, trước hết cứ tỏ ra đáng yêu để sống sót trước cái đã.

Đến khi tới Bắc Tĩnh Quốc, rồi tính chuyện báo thù sau.

Mặc dù tên này chỉ có năm năm nữa là hết đời, nhưng hắn ta đáng sợ quá, nếu không mau chóng trừ khử hắn, cô cũng không biết mình sẽ chết bằng cách nào.

“Cái vẻ chớp mắt của ngươi thật xấu xí!” Bắc Minh Diệp nhìn vẻ đáng yêu mà Tây Linh Nguyệt đang cố gắng thể hiện trước mặt mình, khẽ nhếch môi cười lạnh.

Tiểu nha đầu, ngươi còn dám nghĩ đến việc trừ khử ta.

Thật ngông cuồng.

Nếu không phải muốn biết, vị hoàng đế mới sau năm năm là ai, hắn sao có thể giữ cô ta lại được?

Tây Linh Nguyệt nghe thấy câu nói đó, tròn mắt, nghĩ rằng mình đã làm sai.

Cô đang do dự không biết phải làm gì khác để khiến tên này giữ cô lại, thì cả người đã bị Bắc Minh Diệp nhấc lên và ném cho Độc Ngọc.

Độc Ngọc khi nhận được tiểu nha đầu mềm mại đã vô cùng ngạc nhiên, run rẩy nói: "Vương gia, chắc hẳn cô gái này trong hoàng cung của Tây Linh Quốc chính là công chúa của Tây Linh Quốc, vương gia thật sự muốn mang theo cô ta sao?"

"Sao, không được hả?"

Bắc Minh Diệp khí thế bức người, ánh mắt mang theo hàn ý liếc nhìn Độc Ngọc một cái.

Độc Ngọc lập tức ngậm miệng im lặng.

Tiểu nha đầu gần như bị Độc Ngọc nắm tay và bế đi.

Tiểu nha đầu dường như đã quá mệt mỏi, ngay cả như vậy, Tây Linh Nguyệt vẫn ngủ thϊếp đi, chỉ là trông vô cùng khó chịu, nhíu mày, không ngừng cử động.

Bắc Minh Diệp nhìn thấy cảnh này, lông mày nhíu lại vài phần, ánh mắt đầy sát khí nhìn Độc Ngọc.

Độc Ngọc khi chú ý đến cảnh này thì toàn thân run rẩy, sợ hãi nói: "Vương, vương gia, có, có chuyện gì không?"

"Ngươi không biết bế phụ nữ à?" Bắc Minh Diệp trầm giọng nói, "Không thấy cô ta đang khó chịu sao?"

Độc Ngọc chớp mắt, vẻ mặt ủy khuất. Hắn ta đã độc thân nhiều năm, nên đương nhiên không biết bế phụ nữ như thế nào.

"Đưa ta!"

Bắc Minh Diệp nói với vẻ mặt khó chịu.

Sau khi nghe thấy câu đó, Độc Ngọc lập tức cẩn thận đưa Tây Linh Nguyệt cho Bắc Minh Diệp.

Bắc Minh Diệp ôm Tây Linh Nguyệt, ánh mắt sâu thẳm của hắn ta nhìn tiểu nha đầu đang nằm trong lòng, lông mày cau lại.

Khi yên lặng, tiểu nha đầu trông cũng khá đáng yêu.

Sau khi trở về Bắc Tĩnh Quốc, Bắc Minh Diệp đưa tiểu nha đầu về phủ Nhϊếp Chính Vương, rồi bỏ tiểu nha đầu ở lại vương phủ Lăng Nguyệt Các, còn hắn ta thì vào cung để trình diện hoàng thượng.

Tây Linh Nguyệt cũng tỉnh dậy không lâu sau đó.

Cô nhìn xung quanh, lông mày nhíu lại.

Cái nơi này khác hẳn với Tây Linh Quốc.

Có lẽ cô đã bị tên sát thần Nhϊếp chính vương kia bắt về rồi.

Vậy là cô đã thoát chết.

Nhưng nghĩ đến cảnh Tây Linh Quốc bị diệt vong, phụ hoàng mẫu hậu cô chết ngay trước mặt cô,

và hình dáng đáng sợ của tên đàn ông kia.

Tây Linh Nguyệt không khỏi run rẩy khắp người.

Trong kịch bản, Bắc Minh Diệp là một kẻ sát nhân gϊếŧ người không chớp mắt.

Năm năm tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng đối với cô ấy thì đó là một khoảng thời gian rất dài.

Nếu cô ấy vô tình đắc tội Bắc Minh Diệp trong năm năm này và bị gϊếŧ thì sao?

Không được, cô ấy phải hành động trước, trừ khử Bắc Minh Diệp đi.

Hơn nữa, cô ấy giỏi y thuật và độc thuật, chắc chắn có thể làm điều đó một cách kín đáo.

Nghĩ đến đây, Tây Linh Nguyệt càng thêm kiên định.

Cô ấy cũng rời khỏi sân và hỏi một người hầu khi thấy hắn ta, "Nhϊếp chính vương đâu?"

"Hồi bẩm tiểu thư, vương gia đang vào cung trình diện, có thể sẽ trở về muộn."

Người hầu nói một cách thành thật.

"Vậy khi vương gia trở về, hắn ta sẽ ở đâu?"

Tây Linh Nguyệt lại hỏi.

"Hồi bẩm tiểu thư, ở thư phòng."

Người hầu đáp.

Tây Linh Nguyệt bây giờ cũng biết Bắc Minh Diệp sẽ ở đâu khi trở về, vì vậy cô ấy đã chạy thẳng đến thư phòng và trốn dưới bàn đọc sách.

Trong tay tiểu nha đầu vẫn cầm một con dao găm.

Tiểu nha đầu chuẩn bị khi Bắc Minh Diệp lộ sơ hở, sẽ ra tay một nhát chí mạng.