Chương 1

wattpad: duongquannghiii

Lục Tang Bắc là một người cực kỳ nhàm chán.

Hắn sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã sống trong bầu không khí học hành dày đặc, tiếp nhận giáo dục chính thống nhất, sau khi học xong thì chơi cờ vây, học vẽ, nhàm chán đến cùng cực, thời còn trẻ đã nuôi ra một người lãnh đạo nội liễm.

Đoán chừng vì trời sinh tình cảm đạm bạc, hắn không có thời kì phản nghịch, cũng không có điều gì mà hắn cực kỳ muốn có, người lớn sắp xếp thế nào thì hắn làm theo như vậy, theo khuôn phép cũ, từ lúc đi học đến đi làm, từ kết hôn đến sinh con.

Chỉ là trong quá trình này cũng từng có một chút sự cố, khi đó chỉ còn nửa tháng nửa là kết hôn, vị hôn thê đột nhiên từ chối, nói không muốn lấy chồng nữa, việc này lúc đó gây ầm ĩ khó coi, nhiều kẻ trêu chọc nói lời bóng gió. Hôn thê kiên trì không cưới, quay người đã thu dọn hành lý rời khỏi nhà, mẹ hắn đứng ra làm chủ, cưới cho hắn một người phụ nữ đã thích hắn từ lâu.

Lục Tang Bắc bình thản tiếp nhận quyết định này, đối với hắn mà nói, lấy ai cũng chẳng có gì khác nhau, thái độ của hắn đối với nửa kia là có cũng được mà không có cũng không sao.

Cho nên tình cảm giữa hắn và Trình Tư Mẫn cũng chẳng mặn mà gì, gọi là vợ chồng, chẳng bằng gọi là bạn cùng nhà, chưa kể vừa kết hôn xong hắn đã bị cấp trên điều đến vị trí công tác mới ngay lập tức, quanh năm xa nhà, xa vợ con, mãi đến mấy năm sau mới chuyền về.

Nhiều năm như vậy, cuộc sống của hắn nhạt nhẽo như chén nước sôi, sạch sẽ trong suốt, không màu không mùi.wattpad: duongquannghiii

Nhưng mà, đó là trước khi hắn gặp được Lâm Tăng Nguyệt.

Hôm đó là sinh nhật con gái Lục Văn của hắn, hắn cho người đi mua quà, sau khi tan làm chạy xe đến căn nhà của Lục Vân gần trường đại học.

Bất động sản này là hắn tặng con gái như đồ cưới tương lai, lúc đó Lục Văn rất vui vẻ, tự mình tìm người trang trí nội thất, trước khi khai giảng đại học đã trang trí xong rồi vào ở, chưa bao giờ ở ký túc xã.

Hắn đến rồi mới biết lí do tại sao.wattpad: duongquannghiii

Trong phòng Lục Văn nuôi nhiều loài bò sát, nhện, bò cạp, còn có rắn.

Chẳng trách không ở ký túc xá, không tính đến việc điều kiện không cho phép, thú cưng kiểu này không giống chó mèo, hầu hết người không sợ là tốt lắm rồi, chỉ có số ít mới yêu thích nổi.

Nhưng hắn cũng không phản đối chút thú vui nho nhỏ của con gái, mặc dù hắn không tham gia quá nhiều vào quá trình trưởng thành của Lục Văn, nhưng về kinh tế hay sinh hoạt, hắn vẫn cho cô đầy đủ tự do và ủng hộ.

-

Lục Văn đang nghe điện thoại, nhìn thấy ba cô hơi kinh ngạc, chào đón hỏi: "Ba, ba đến rồi?"

"Sinh nhật vui vẻ, Văn Văn." Người đàn ông lấy quà ra đưa cho cô.

Lục Văn mở hộp ra, phát hiện là một cái vòng tay mà mình luôn thích, cô vui vẻ đeo vào, giơ lên trước mặt hắn, làm nũng nói: "Ba, đẹp không?"

Hắn gật đầu: "Đẹp lắm."wattpad: duongquannghiii

Lục Văn càng nhìn càng thích, nghiêm túc cảm ơn ba mình, còn mời hắn ở lại ăn bánh ngọt, giới thiệu hắn với bạn bè của mình.

Cởϊ áσ khoác, Lục Tang Bắc mặc một cái áo sơ mi lụa màu xanh nhạt, tay đeo một chuỗi hạt đàn hương, không chỉ trông nhã nhặn, còn thêm khí chất của lãnh đạo, đám thanh niên đối mặt với hắn có chút e sợ, lễ phép chào hỏi xong, bầu không khí rơi vào im lặng.

Có người nhỏ giọng hỏi Lục Văn: "Lâm Tăng Nguyệt tới chưa?"

Lục Văn giống như đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vỗ ót một cái, nhìn xung quanh, cầm điện thoại lên liên tục gọi, nói với hắn: "Ba, ba chờ con một chút, con đi gọi điện thoại."

Lục Tang Bắc ung dung thong thả gật gật đầu: "Gọi đi, ba đi hút điếu thuốc."

Sau khi hắn xuống lầu, một đám thiếu niên thiếu nữ mới thở phào nhẹ nhõm, có cô gái điên cuồng lắc Lục Văn: "Văn Văn ba cậu đẹp trai quá đi? Nhìn rất trẻ tuổi."

Lục Văn không để ý đến, vội vàng nói: "Suýt chút nữa là tôi quên mất, lát nữa Nguyệt Nguyệt nhà tôi đến thì phải làm sao đây, ba tôi còn chưa biết chuyện tôi yêu đương đâu!"

Có nam sinh nói tiếp: "Ôi chao? Tiểu Nguyệt đến rồi mà, lúc nãy tôi còn nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy lấy thức ăn đi xuống dưới lầu cho rắn ăn rồi."wattpad: duongquannghiii

Lục Văn gọi điện, phát hiện một cái điện thoại kẹt trong khe hở ghế sopha sau lưng cô.

Đám người nhìn nhau: "Cha vợ đột nhiên ghé thăm, Tiểu Nguyệt lần này thảm rồi..."

*

Lục Tang Bắc nghiện thuốc lá, hắn đi xuống cầu thang mới vừa móc thuốc ra, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo của thiếu niên: "Vị tiên sinh này, không nên hút thuốc ở đây, động vật nhỏ sợ khói đó."

Dưới ánh đèn lờ mờ, một người thiếu niên từ trong phòng đi ra, có vẻ cậu mới tắm xong, để trần nửa người trên, đang thay quần áo. Lục Tang Bắc chú ý đến hình xăm chếch dưới xườn cậu, một bụi hoa mân côi* hoang dại tươi đẹp.wattpad: duongquannghiii

(*: mân côi là hoa hồng, nhưng tui sẽ để là mân côi vì nghe nó khá là tình.)

Hoa mân côi không màu nở rộ trên vùng da sạch sẽ, như một bức tranh sơn dầu tao nhã đơn điệu.

Mãi đến khi thiếu niên đến gần, hắn mới nhìn rõ thứ gọi là động vật nhỏ là gì.

Một con rắn vua đen Mexico, vảy lóe sáng, toàn thân đen kịt, dài gần 1 mét.

(Editor sợ rắn vcl nên không chèn hình minh họa được, ai muốn xem hình con rắn thì tự tra gu gồ nhé)

Con rắn quấn quanh người thiếu niên dưới lớp quần áo, vô cùng thân thiết, đầu nhỏ chui ra khỏi cổ áo, lại nghịch ngợm rụt về, nó có chút tăng động, cuốn quanh eo thiếu niên, đuôi rắn linh hoạt đẩy quần cậu ra thành một khe hở, Lục Tang Bắc híp mắt nhìn một cái, sau đó bình tĩnh thu mắt lại.

Dĩ nhiên. . . Không mặc qυầи ɭóŧ.wattpad: duongquannghiii

Lâm Tăng Nguyệt nhíu mày trách cứ: "Tiểu Đống, ngoan một chút!" Nói xong nhìn người đàn ông: "Tiên sinh, ngài có sợ rắn không? Cần tôi nhốt nó lại không?"

Hãy đọc truyện tại trang chính chủ duongquannghi.blogspot.com và truyenhdt.com: duongquannghiii

Đó là một vẻ mặt vô cùng linh động, còn ẩn theo chút khıêυ khí©h, hầu kết của hắn run rẩy, phảng phất như mất đi khả năng ngôn ngữ, không biết nói gì, không biết cách nói chuyện, hắn không hề sợ rắn, nhưng cũng chẳng yêu thích, nhưng giây phút này, hắn có một loại kích động muốn chạm vào, có thể vì tầng hầm khá âm u, có thể vì làn da thiếu niên trắng đến chói mắt, phảng phất độc lập với không khí u tối mờ mịt đằng sau, chỉ có một mình cậu là nguồn sáng nơi này, cả người cậu bao quanh trong ánh sáng nhu hòa.

Ngón tay đang kẹp thuốc lá của hắn co chặt lại, giọng khàn khàn: "Không cần."

Thiếu niên cười khẽ, cậu đặt con rắn lên tay, đẩy qua cho người đàn ông nhìn: "Nó không tấn công người đâu, Tiểu Đống vẫn là một em bé 2 tuổi."

Cậu đến càng gần, Lục Tang Bắc nhìn rõ đồng tử u ám của rắn vua đen, lưỡi rắn thè ra, rồi lại nhìn đôi mắt phượng hẹp dài của thiếu niên, lông mi rũ xuống, hắn giống như bị ma quỷ ám ảnh, đưa tay ra, bỗng nhiên bị rắn ngậm lấy hổ khẩu*.

(*: hổ khẩu là phần giữa ngón tay cái và trỏ)

Răng nhọn đâm vào da thịt, máu tí tách tuôn ra, hắn còn chưa cảm nhận được đau đớn, thiếu niên đã hít một ngụm khí lạnh, tức giận thả rắn vào hòm, lầm bầm mắng nó: "Mày giỏi làm mất mặt tao ghê ha? Chẳng thể khen nổi một câu trọn vẹn!"

Lâm Tăng Nguyệt nhấc tay người đàn ông lên nhìn kỹ, hai cái lỗ nhỏ đang chảy máu tong tong, cậu lấy nước sạch rửa cho người đàn ông, áy náy nói: "Xin lỗi tiên sinh, tôi không biết hôm nay nó bị gì, bình thường Tiểu Đống không cắn người lung tung đâu, nhưng rắn vua đen không có độc, nếu ngài không yên tâm thì có thể đi tiêm uốn ván là được."

Tay hắn bị cậu nắm lấy, nơi da dẻ liên kết dâng lên cảm giác tê dại như điện giật, lan tràn toàn thân, cả người bỗng trở nên chậm chạp, bị rắn cắn cũng không thấy đau, huyết dịch sôi trào trong huyết quản, hưng phấn, rối ren, các loại tâm trạng đan xen vào nhau, khiên người ta mê muội hơn cả nicotin.wattpad: duongquannghiii

Thiếu niên thấy máu không chảy, chạy vào kho lục tùng phèo tìm tủ thuốc, không cẩn thận hất bụi tung lên, cậu ho khan mấy tiếng, còn "phi phi" ói ra hai lần, làm vẻ mặt 'buồn nôn'.

Hắn đứng ở cửa nhìn chăm chú vào sinh mệnh bé nhỏ mang theo nguồn sống rực rỡ, tim đập nhanh kỳ cục, từ lúc hắn bước chân vào tầng hầm này, giống như đi vào hang ổ của ma quỷ trong truyện cổ tích, tro bụi bay lượn trong không khí giống như những mảnh vụn của vụ nổ vũ trụ, bắn trái tim của hắn bay lên trời, mãi không chịu quay lại mặt đất....

Hoa mân côi, rắn, thiếu niên....

Trộn lẫn lại với nhau, gọi là độc dược.wattpad: duongquannghiii