Chương 3: Phong gia uy hϊếp



⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phong Tố Cẩn nghe thấy tiếng em gái la khóc bên trong, đau lòng nắm chặt tay, cả người cô bị chọc tức đến phát run, cô không còn để ý đến những thứ khác nữa mà lập tức đẩy cửa đi vào, hét lớn: "Dừng tay lại cho tôi, dừng tay!"

"Tôi sẽ ngoan ngoãn mà, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..."

"Tố Phỉ, đến đây."

Phong Tố Phỉ nhìn thấy Phong Tố Cẩn trở về, nhanh chóng chạy đến dựa sát vào người cô, cả người run rẩy.

"Chị ơi, chị ơi, bọn họ đánh em..."

Phong Tố Cẩn đau lòng sờ đầu Phong Tố Phỉ.

"Đừng sợ, chị đã về rồi."

Tố Phỉ nhỏ hơn cô một tuổi nhưng tâm trí vẫn giống như một đứa trẻ.

Từ sau khi mẹ rời đi, bọn họ đều sống nương tựa vào nhau. Cô nghe theo từng bước an bài của nhà họ Phong mà làm việc, cũng không ngờ kết quả là bọn họ vẫn ở sau lưng cô đánh em gái cô.

Điều này sao lại không khiến cô tức giận được chứ, trong lòng cũng nguội lạnh.

Bây giờ ở Phong gia, lão phu nhân đích xác là tư thái của Thái hậu, bà ta ngồi ở một bên, nhìn thấy Phong Tố Cẩn liền nặng nề cầm ly trà đặt lên bàn.

"Không ngờ mày vẫn còn mặt mũi mà trở về. Hiện tại đều bởi vì mày mà quan hệ thông gia của Lam gia và Phong gia mới bị hủy bỏ, biến Phong gia bọn tao trở thành trò cười của toàn bộ Bắc Quyền Thành!"

Hai tay Phong Tố Cẩn nắm chặt bên người, cố gắng khắc chế sự nóng nảy và tức giận trong lòng, đúng mực mà nói.

"Chuyện xảy ra hôm nay là do Lam Bắc Thần rời đi, cháu có ngăn anh ấy lại như lại bị anh ấy hất ra, trên đầu còn bị thương."

Nói xong, Phong Tố Cẩn vén tóc lên, khi ấy trán cô đập xuống mép bàn, quả thực là có một mảng lớn.

Lão phu nhân cũng không quan tâm Phong Tố Cẩn có bị thương hay không, một mực đổ tất cả tội lỗi lên người Phong Tố Cẩn.

"Vậy thì là do mày không có bản lĩnh, đã không giữ được Lam Bắc Thần mà còn khiến bản thân bị thương, bây giờ còn lý luận!"

Trong lòng Phong Tố Cẩn bắt đầu nổi giận. Lão yêu bà này, cô muốn xé nát cái miệng của bà ta!

Cô nhẫn nại cho rằng nếu gả cho Lam Bắc Thần, hai nhà kết thông gia, hoàn cảnh của cô và em gái cô sẽ tốt hơn một chút, không ngờ kết quả lại như thế này!

Lam Bắc Thần!

Bây giờ Phong Tố Cẩn không biết bản thân nên có cảm giác như thế nào đối với Lam Bắc Thần.

Lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc không lên tiếng của cô, tức giận gõ một cái: "Lúc trước đã nói rồi, nếu như mày có thể gả cho Lam Bắc Thần, Phong gia sẽ giúp đỡ tiền thuốc men cho cha mày."

Đương nhiên lão phu nhân không hề xem Phong Tố Cẩn và Phong Tố Phỉ là người nhà họ Phong.

Vừa nghe nhắc đến cha mình, Phong Tố Cẩn cứng rắn thế nào cũng phải cúi thấp lưng: "Xin lão phu nhân rộng lòng giúp đỡ."

Mấy năm trước cha của cô bị tai nạn xe cộ, cho đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, mỗi năm đều cần một số tiền thuốc lớn để duy trì mạng sống.

Mặc dù cha cô là con trai trưởng của Phong gia nhưng có lão yêu bà này ở đây, bọn họ căn bản cũng không xem cha cô là người nhà họ Phong,

luôn dùng việc cứu trị cho cha cô để uy hϊếp cô.

Cho dù cô có cố gắng làm việc thì cũng chỉ có thể nuôi bản thân cô và em gái. Đối với việc chữa trị cho cha, năng lực của cô chỉ là hạt cát trong sa mạt, chỉ có thể dựa vào Phong gia, dựa vào xí nghiệp Phong thị.

Lão phu nhân uống một ngụm trà rồi nói: "Như thế này đi, mày đi tìm Lam Bắc Thần, làm cho Lam gia không so đo hiềm khích lúc trước rồi tiếp tục cưới mày."

Phong Tố Cẩn nghe xong, cắn răng nghiến lợi, tự nhủ với bản thân:

Không được xúc động, không được kích động, không được động thủ!

Lão phu nhân đang muốn đem tất cả tôn nghiêm của cô cho Lam gia giẫm đạp!

Hiện tại đối với Lam Bắc Thần, cho dù cô có nỗ lực hơn nữa thì đây đều là chuyện không thể!

"Lão phu nhân, hai nhà Phong Lam kết thông gia, Phong gia chúng ta không hề sai, là Lam gia đơn phương hủy bỏ hôn ước, Lam gia mới là kẻ sai!"

"Ba!" một tiếng, lão phu nhân cầm lấy chén trà, trực tiếp ném về phía Phong Tố Cẩn.