Chương 42: Không thể tưởng tượng



⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phong Diệc Thục đoán được tâm tư của con gái mình, lả lơi ong bướm, cô ta vỗ lên đầu Nguyên Lục Nghệ.

"Người đàn ông kia không phải là người dễ chọc, cẩn thận mất mạng đấy."

Nguyên Lục Nghệ thật sự hoa tâm, mê chơi, nhưng cũng tự mình hiểu lấy.

"Con biết rồi, người đàn ông ấy không phải là người mà người bình thường có thể đến gần được. Có điều con vẫn không hiểu là người đàn ông kia sao lại để ý đến Phong Tố Cẩn, cũng không biết Phong Tố Cẩn đã dùng kế hồ ly gì để quyến rũ anh ta."

"Lời không nên nói thì nên ít nói lại, bây giờ con cũng không thể đυ.ng đến Phong Tố Cẩn, cẩn thận một chút."

Trong lòng Phong Diệc Thục có chút bất an, bây giờ Phong Tố Cẩn không bị gϊếŧ chết, cô ta sẽ làm gì để đối phó với Phong gia đây?

Hơn nữa chuyện Phong Tố Cẩn suýt chết này cũng có liên quan đến cô ta. Do cô ta trở về kể chuyện cho mẹ mình biết, mẹ cô ta mới động thủ như vậy.

Phong Diệc Thục càng nghĩ đến chuyện này, trong lòng càng trở nên cảnh giác.

Nguyên Lục Nghệ hất hất đầu nói.

"Yên tâm đi, con sẽ không chọc tới Phong Tố Cẩn đâu. Người đàn ông này! Tuy con không thể đυ.ng đến, nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy."

"Con nói vậy là có ý gì, mau nói cho mẹ biết."

"Mẹ, mẹ cảm thấy chị họ của con là người như thế nào?"

"Con là đang nói Phong Tâm Tinh? Con bé ấy lúc lớn lên xinh đẹp hơn người, ở bên bà ngoại con từ nhỏ, cũng được coi là học được một chút thủ đoạn, nhưng chẳng phải con bé đang ở nước ngoài sao? Sao con lại nhắc đến con bé?"

Nguyên Lục Nghệ thần bí cười cười.

"Mẹ, có lẽ đã đến lúc Phong Tâm Tinh trở về!"

Đầu óc Phong Diệc Thục đơn giản, có những lời dù nói rõ thì cô ta cũng không hiểu, đương nhiên cũng không biết Nguyên Lục Nghệ đang có chủ ý gì.

Nhưng cô ta biết rằng, con gái mình bởi vì chuyện của Lam Bắc Thần mà không thích Phong Tố Cẩn, ngày thường đều luôn nhắm đến cô.

Cô ta nhắc nhở vài câu xong liền đi ngủ.

Nguyên Lục Nghệ gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài rồi cũng đi ngủ.

......

Bệnh viện.

Sau khi Phong Tố Cẩn rửa ruột xong thì được đưa đến phòng bệnh chăm sóc, bởi vì có Quân Mặc Hàn ở đó, đương nhiên phòng này cũng là phòng VIP cao cấp.

Quân Mặc Hàn cả đêm cũng không làm gì, cứ như vậy canh giữ ở bệnh viện, canh giữ ở bên người Phong Tố Cẩn.

Khâu Văn Tranh tới xem qua vài lần, thấy Quân Mặc Hàn cứ yên tĩnh ngồi đó mà bảo vệ một người con gái, rất nhiều lần đều tấm tắc khen ngợi.

"Trước kia tôi quả thực không thể nào tưởng tượng được cậu sẽ đẩy xuống nhiều chuyện quan trọng như vậy chỉ để bảo vệ một người phụ nữ."

Quân Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn Khâu Văn Tranh một cái.

"Còn rất nhiều chuyện cậu không thể tưởng tượng."

Khâu Văn Tranh đút tay vào túi quần, đáy mắt mang theo một tia hài hước.

"Tôi nói rồi, cô ấy đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, cậu hãy thả lỏng chút đi, đừng có mà căng thẳng như vậy. Nhìn cậu như thế, tôi cũng có chút khẩn trương."

Ánh mắt Quân Mặc Hàn khẽ động, mở miệng nói.

"Khi nào cô ấy có thể tỉnh lại?"

"Cái này khó mà nói được, bây giờ là hai giờ sáng, có lẽ buổi chiều cô ấy sẽ tỉnh lại! Cậu đi ngủ một giấc đi, buổi chiều trở lại trông coi cô ấy, hoặc là cậu ngủ ở giường bên cạnh cũng được."

Quân Mặc Hàn không hề động đậy, hắn chỉ kêu Dạ Tinh đem tư liệu văn kiện đến đây cho hắn, hắn ngồi trên sô pha xét duyệt ký tên.

Cứ như vậy mà canh chừng Phong Tố Cẩn.

Khâu Văn Tranh lắc lắc đầu, biết mình không thể khuyên được Quân Mặc Hàn, chỉ có thể rời khỏi phòng bệnh.

...

Thời điểm Phong Tố Cẩn tỉnh lại, nhìn nhìn trần nhà cùng quang cảnh chung quanh, cô có chút giật mình.

Chờ đến khi cô nhìn sang Quân Mặc Hàn ở bên cạnh, thần sắc đã biến thành hoảng hốt.

Chẳng lẽ những chuyện xảy ra trước đây đều là ở trong mơ, cô vẫn đang nằm ở bệnh viện, chưa từng xuất viện, cũng chưa từng đến trang viên của biệt thự?

Quân Mặc Hàn nhìn thấy Phong Tố Cẩn đã tỉnh, đi đến mép giường ấn vào cái chuông.

Chỉ trong chốc lát liền có bác sĩ đến đây kiểm tra.

Xác định không còn vấn đề gì, Quân Mặc Hàn mới một lần nữa ngồi ở bên mép giường, nhìn Phong Tố Cẩn thật lâu mà không nói chuyện.

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹