Chương 43: Còn sống không?



⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phong Tố Cẩn chớp chớp mắt, nhìn vào đôi mắt của Quân Mặc Hàn, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, ý thức được chuyện xảy ra trước kia đều là thật.

Cô mím môi, nhẹ giọng mở miệng nói.

"Quân tiên sinh?"

"Ừ, lúc này mới tỉnh sao?"

Phong Tố Cẩn nghe ngữ điệu khẽ giương của Quân Mặc Hàn, sắc mặt có chút ngại ngùng.

"Tôi.... Tôi còn sống sao?"

Đáy mắt Quân Mặc Hàn xẹt qua một đạo u quang, hơi cúi người sờ sờ đầu Phong Tố Cẩn.

"Nói cái gì mà ngốc vậy, chỉ cần có anh ở bên em, em sẽ sống lâu lâu dài dài."

Phong Tố Cẩn lúng túng nói: "Quân tiên sinh, anh lại cứu tôi rồi, có đúng không?"

Quân Mặc Hàn thở dài.

"Lần sau ra ngoài nhớ mang theo bảo tiêu, có biết không?"

Quân Mặc Hàn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phong Tố Cẩn, Phong Tố Cẩn liền hiểu rõ, nếu hắn đã không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi nữa.

Bầu không khí nhất thời có chút trầm mặc.

Phong Tố Cẩn nhìn thần sắc Quân Mặc Hàn hơi mỏi mệt, còn có đôi mắt đã hơi phiếm hồng, nhịn không được mở miệng nói.

"Quân tiên sinh, nếu anh mệt mỏi thì nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi."

Quân Mặc Hàn nghe Phong Tố Cẩn nói những lời này, hơi hơi nhướng mày, cười cười.

Nụ cười này làm cho lòng Phong Tố Cẩn đều kinh diễm cả lên, như là những bông hoa đang nở rộ khắp nơi, thu hết phong hoa trời đất.

Quân Mặc Hàn nhìn thật sâu vào trong mắt Phong Tố Cẩn.

"Em đấy, nếu có thể làm anh bớt lo đi một tí, anh cũng sẽ không mệt như vậy."

Sắc mặt Phong Tố Cẩn ửng đỏ, biết mình đuối lý, cô nhỏ giọng nói. "Tôi cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện như vậy."

Cô làm sao cũng sẽ không nghĩ đến người của Phong gia lại muốn gϊếŧ cô, bọn họ thế nhưng lại động thủ với người trong nhà của mình, trở nên máu lạnh vô tình!

Nghĩ đến cảnh tượng bị rót thuốc ngủ, sắc mặt Phong Tố Cẩn trở nên trắng bệch, trong lòng vẫn cảm thấy phát lạnh, rét run.

Việc làm của Phong lão phu nhân cùng với Trang Chi Bình làm cho một điểm thâm tình cuối cùng giữa Phong Tố Cẩn và Phong gia cũng biến mất.

Từ nay về sau, Phong Tố Cẩn cô cùng với Phong gia chỉ có cừu hận, không có thân tình.

Nghĩ đến Phong lão phu nhân, Phong Tố Cẩn liền cảm thấy tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Quân Mặc Hàn nhìn thấy tất cả thần sắc của Phong Tố Cẩn, hắn khẽ vuốt tóc, trấn an cô.

"Trang Chi Bình bị nghi ngờ có liên quan đến bắt cóc gϊếŧ người, đã bị cảnh sát bắt đi. Kể từ đó, một cánh tay của Phong lão phu nhân cũng coi

như là đã bị chặt đứt, trong khoảng thời gian này Phong gia tạm thời không thể làm gì được em."

Phong Tố Cẩn nghe thế, lông mi run lên, cô cảm động nói.

"Cảm ơn anh."

"Cảm ơn anh vì cái gì?"

Phong Tố Cẩn khẳng định nói.

"Tôi biết, nhất định anh đã cứu tôi, còn giúp tôi xả giận."

Được tin tưởng một cách kiên định như thế làm cho sắc mặt của Quân Mặc Hàn trở nên hòa hoãn một chút.

"Việc còn lại về Phong gia hết thảy đều để cho em xử lý, anh tin em nhất định sẽ đòi lại những gì thuộc về mình."

Phong Tố Cẩn nghe những lời này, kích động mà nhìn Quân Mặc Hàn, đôi mắt đều đã ánh lên những tia sáng lộng lẫy.

Người đàn ông này thế nhưng lại hiểu ý cô như vậy!

Trong lòng Phong Tố Cẩn cảm nhận được một loại cảm giác lạ kì, vì cái gì, hắn đều có thể hiểu được tâm tư, suy nghĩ của cô?

Phong Tố Cẩn gật gật đầu, ở trước mặt Quân Mặc Hàn, cô sẽ không che giấu tâm tư của mình.

"Nếu em muốn tự mình ra tay, anh sẽ sắp xếp cho em hai người trước, em có thể tùy ý giao phó cho bọn họ. Đừng nói là Phong gia, dù cho em muốn làm loạn cả Bắc Quyền Thành này cũng đều có thể."

Trái tim của Phong Tố Cẩn run rẩy, cô bị khí phách cùng sự tự tin của người đàn ông này làm cho kinh sợ, nhưng không biết vì sao, cô cảm nhận được một loại cảm giác phảng phất trong mắt của người đàn ông này, chỉ cần là hắn, liền có tư cách để ăn nói tự tin như vậy.

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹