Chương 1: Người bệnh chứng vọng tưởng

【 Đây là một khu nhà hẻo lánh trong bệnh viện tâm thần 】

【 Bệnh viện này có số lượng tử vong cao, người bệnh luôn cường điệu tinh thần chính mình bình thường, lại chậm chạp không muốn rời khỏi bệnh viện này như thế 】

【 Như thế nào để chứng minh chính mình không phải người bệnh 】

Thật khó giải thích.

Âm thanh điện tử không phập phồng như giới thiệu chương trình, câu chữ rõ ràng nói ra tin tức hỗn độn.

【 Hệ thống phòng phát sóng trực tiếp khủng bố bắt đầu khởi động-- 】

【 Đang trói buộc ký chủ Thiển Linh số 12457, thể chất F, trí lực F, bề ngoài SSSSS+, hệ thống phán định thuộc tính: Trừ bỏ khuôn mặt, không có cái gì. 】

[Đinh! Trói buộc thành công. Đã phân phát trợ thủ phát sóng trực tiếp: Hệ thống 663]

[Nhiệm vụ cho người mới] phó bản đơn chủ tuyến đã download xong, điều kiện thông qua: Thành công tồn tại và thoát khỏi]

[Tiến vào phó bản đơn: Người bệnh chứng vọng tưởng]

Người mắc chứng bệnh vọng tưởng?

Sau một trận choáng váng, Thiển Linh dần khôi phục ý thức.

Người đàn ông trước mặt soái khí tuấn mỹ, mặc áo sơ mi cà vạt áo khoác blouse trắng sạch sẽ, mắt kính trắng gọng vàng cấm dục lại sắc bén.

"Trước kia có thu có tiếp nhận quá trình trị liệu không?"

Người đàn ông lại lần nữa mở miệng:

"Trừ bỏ chứng vọng tưởng có tiền sử bệnh khác không?"

"Người bệnh?"

Thiển Linh không rõ tình huống trước mắt, chung quanh đuôi mắt hồng hồng một mảng lớn, âm thanh vừa mềm mại vừa nũng nịu:

"Tôi không phải người bệnh, cũng không có bị chứng vọng tưởng như ngươi nói."

Nguyên bản người đàn ông mặc áo blouse trắng không kiên nhẫn cũng sửng sốt vài giây, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nở nụ cười 10 phần hứng thú.

"Người bệnh nơi này đều nói chính mình không có bệnh."

Thiển Linh nhíu mày:

"Anh không phải bác sĩ sao? Tôi có bệnh hay không chẳng lẽ anh không phán đoán ra?"

Khóe môi bác sĩ trẻ gợi lên.

CNhìn khóe miệng người trước mặt, thật giống mèo con vô tội, chữ cuối mềm mại kéo dài, kêu một tiếng.

"Đem áo khoác cởi ra."

"???"

Thiển Linh ngốc ngốc kêu a.

Bác sĩ trẻ lấy đơn từ kiểm tra ra.

"Trước làm kiểm tra."

"Úc úc...."

Dưới ánh mắt trắng lạnh băng kia của hắn, Thiển Linh quẩn bách mà cúi đầu, chậm rì rì bắt đầu cởϊ áσ khoác dày nặng.

"Vậy sau khi anh kiểm tra xong, có thể thả tôi ra không?"

Chiếc áo khoác cởi đến cánh tay, làn da trắng đến loá mắt như hàng năm không thấy ánh sáng, khớp xương lộ ra chỗ hồng nhạt, ngón tay mềm mại cuộn tròn quấn lấy vạt áo khoác.

Bác sĩ trẻ một tay nắm chặt cằm cậu.

Đầu ngón tay lạnh lẽo xuyên qua bao tay cao su, như là lông chim nhẹ quét qua mí mắt, lạnh khiến Thiển Linh nhịn không được phát run.

"Cậu tựa hồ không rõ tình huống."

Lòng bàn tay bác sĩ ấn lên môi dưới, nhẹ nhàng dùng sức, khiến cậu hé miệng, ngửa đầu.

Thiển Linh không khỏe mà sặc.

"Người vào viện này, không ai muốn rời đi nữa."

CĐộng tác của bác sĩ trẻ lạnh nhạt vô tình, dùng dụng cụ y giới liệt nha đặc thù, hắn dùng bao tay cao su kí©h thí©ɧ khí vị, miệng có chút cay đắng.

Thiển Linh chỉ dám phát ra tiếng ngô ngô nức nở mà kháng nghị.

Thiển Linh thật sự thực ủy khuất.

Tự nhiên bị cuốn vào trò chơi này đã đủ xui xẻo, giờ còn phải trở thành người bệnh, kiểm tra thân thể thực không thoải mái.

Hốc mắt Thiển Linh hồng lên, đôi mắt không mở ra được như mèo con vừa tỉnh ngủ, trên lông mi còn dính bọt nước, sương mù mênh mông, bộ dáng đáng thương như sắp khóc.

"Rất khó chịu?"

Nháy mắt Thiển Linh kêu ô ô.

Còn có thể tốt sao.

Miệng cũng đã mỏi rồi.

"Thật nhức đầu."

Ngón tay bác sĩ trẻ tuổi nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi, nhìn như buồn rầu mà nhíu mày, tựa hồ là lần đầu tiên gặp bệnh nhân khó giải quyết như vậy.

"Phối hợp không được nói chuyện, tôi có thể ném cậu đến khu A."

"Những cái người ở đó tuy đầu óc không được bình thường nhưng hẳn sẽ thích nam thanh niên xinh đẹp như này."

"Rốt cuộc thì khuôn mặt của cậu, cũng thực hấp dẫn người khác."

Muốn trốn, lại sợ hãi nam nhân thật sự nói được làm được, chỉ có thể trừng đôi mắt đẹp, ngoan ngoãn mà phối hợp kiểm tra.

Không biết qua bao lâu, Thiển Linh cảm thấy khoé miệng mình đau rát, khí giới bên cạnh lạnh lẽo sắc bén, làm đầu lưỡi cậu tê rần.

Giống như từ khóe miệng chảy cái gì xuống.

Nam nhân cấm dục, sắc mặt lãnh đạm, ở khóe môi đến cằm cậu có một hàng, làm dính bao tay cao su của hắn.

Đầu ngón tay nghiền ra, bao tay cao su của hắn cọ xát vào nhau phát ra âm thanh truyền đến tai người khác.

"Là con nít sao? Còn chảy nước miếng?"

Nam nhân mặc đồ bác sĩ cho dù làm động tác như vậy, trên khuôn mặt lạnh lẽo như cũ vẫn duy trì biểu tình ung dung kia dù bận.

Hắn thong ung dung đem bao tay tháo xuống, ngữ khí như có một tia trêu đùa.

Thiển Linh không có nghe ra sự chế nhạo trong giọng nói của hắn, vẫn quẫn bách mà rũ mắt, thành thật trả lời:

“Là thời gian kiểm tra quá dài, mới khống chế không được.”

Bên tai truyền đến khí nóng, gương mặt trắng nõn mềm thịt, còn mang theo vài đạo vết đỏ khi làm kiểm tra, miệng cũng hồng hồng.

Làm người nhìn muốn được xoa bóp, người bệnh vừa ngoan vừa mềm, trừ bỏ kiểm tra sức khỏe tất yếu ở bên ngoài, dù làm quá mức một chút, đôi mắt hồng hồng chỉ nhỏ giọng hừ hừ mà thôi.

Hầu kết của bác sĩ trẻ lăn lộn, giơ tay lên, nhịn không được mà muốn tới gần.

“Bác sĩ Lục Tễ, đã xảy ra chuyện!”

Cửa văn phòng bị mở, hộ lý vọt vào tới.

“Người bệnh khu A lại nháo lên rồi, bọn họ đem lão Lưu nhốt trong phòng bệnh rồi.”

“Phái người đi vào ngăn cản chưa?"

“Khu A là địa bàn của Đoạn Tinh Dực , không ai dám đến.”

Lục Tễ mở máy tính ra theo dõi.

Mười mấy người đứng trong phòng bệnh, đem người ăn mặc như hộ lý vây ở bên trong, máu từ sàn nhà chảy ra rất chói mắt.

Người duy nhất ngồi trên đỉnh quầy, nam sinh cao cao tại thượng thờ ơ lạnh nhạt, diện mạo phá lệ rất đẹp, mặt mày sắc bén cùng lệ khí người không che giấu , nhìn liền rất hung.

Nam sinh nhảy xuống, từ trên giường bệnh hủy đi côn sắt, bước tới gần máy theo dõi.

Giây tiếp theo.

Nam sinh nâng lên mắt, vừa lúc đối mắt với Thiển Linh.

Cả người Thiển Linh đều dọa.

Nam sinh cười lạnh giơ côn sắt lên, thọc xuyên cameras, âm thanh ra lệnh làm người tê dại,

“Nhanh tới a, bằng không người này ta sẽ đánh chết.”

“Bang ——”

Màn hình máy tính tối đi.

Phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp dại ra của Thiển Linh.

Rõ ràng cách một cái màn hình, Thiển Linh lại có loại cảm giác ‘ bị theo dõi liền nhất định xong đời ’.

“Như thế nào, cậu rất sợ hắn sao?”

Thiển Linh run run rẩy rẩy, quay đầu nhìn về phía bác sĩ tuổi trẻ.

“Ngươi vừa rồi, tính đem ta đưa tới khu bệnh nào?”

“Khu A.”

Đồng tử Thiển Linh dại ra, sắc mặt tái nhợt vài phần.

Căn cứ vào lời giới thiệu phó bản mà hắn nghe được, đây là một khu nhà có tỉ lệ tử vong cực cao trong bệnh viện tâm thần.

Điều kiện thông qua là thành công tồn tại cùng rời khỏi nơi này.

Rốt cuộc Thiển Linh cũng hậu tri hậu giác mà ý thức được, chính mình ở trong ở phó bản game kinh dị không bảo đảm an toàn.

“Cậu biết người khu A là người thế nào không?"

CThiển Linh mờ mịt lắc đầu.

“Khu A tuyệt đối là khu cách ly, chỗ đó không ai quan tâm cậu có phải hay không là người bình thường.”

Bác sĩ trẻ treo nụ cười ác liệt trên môi, thấp giọng nói:

“Đi thôi, bọn họ khẳng định sẽ thích bảo bối xinh đẹp này .”