Yêu Thầm (Ám Luyến)


Chương 1
_______________________

Trời mưa rồi.

Cậu có mang ô không?

_______________________

Bầu trời xám xịt, như là nước nghiên mực Tuyên Thành bị đổ, âm trầm đến đáng sợ.

Ổ khóa được mở trong nháy mắt, Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn không trung, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, “Phanh” một tiếng đẩy cửa ra, chạy lên lầu, cầm lấy một cái ô nhét vào cặp rồi lại chạy ra cửa.

Màu xám trên không trung giống một tầng sương mù thật lớn, gió to đến nỗi ô ép tới nghiêng người, Tô Tiểu Tiểu không kịp nghĩ nhiều, một đường chạy chậm đến phòng học.

Tới gần lớp học, liền nghe thấy chủ nhiệm lớp trong không khí mười phần rống giận, lớp Tô Tiểu Tiểu là lớp kém, ngày thường không thiếu tiếng giáo viên mắng, cô đã tập mãi thành thói quen.

“Các em xem thành tích lần này của các em, ngữ văn bình quân chưa đến 80 điểm, học sinh cấp hai so với các em còn hơn năm phần!!”

Tô Tiểu Tiểu mới vừa ló đầu vào một cái, liền nghe thấy tiếng chủ nhiệm lớp “Phanh” một tiếng đem bài kiểm tra quăng ở trên bục giảng, cô sợ tới mức điếng người, lại đem đầu rụt trở về.

Thật là vận số năm nay không may mắn, cư nhiên gặp phải tiết chủ nhiệm.

Tô Tiểu Tiểu bĩu môi, đứng ở cửa, đầu gục xuống, chân nhỏ trên mặt đất đánh vòng, nơ con bướm màu hồng phấn trên mặt đất xẹt qua một cái lại một cái quyển quyển.

Một lát sau, nghe thấy bên trong không có động tĩnh, Tô Tiểu Tiểu lại đánh bạo, lén lút mà nhón chân, hướng kẹt cửa xem trộm một cái.

“Ai ở bên ngoài?”

Còn không có thấy người nào, liền nghe thấy tiếng chủ nhiệm lớp bén nhọn, ngay sau đó làm bộ mặt vặn vẹo.

“Tô Tiểu Tiểu?” Chủ nhiệm lớp trên dưới đánh giá cô, liếc mắt một cái, ngữ khí không tốt, “Đến muộn?”

Tô Tiểu Tiểu không dám ngẩng đầu cùng chủ nhiệm lớp đối diện, cụp mi rũ mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình đến phát ngốc, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Thực xin lỗi chủ nhiệm, buổi sáng em không đuổi kịp xe bus, cho nên mới……”

Cô cắn môi dưới, tay nhỏ gắt gao xoắn góc áo, không dám nói nữa.

“Đứng ở cửa lớp, tan học thì bước vào!”

Chủ nhiệm lớp “Phanh” một tiếng lại đem cửa đóng lại, chỉ có Tô Tiểu Tiểu một mình đứng ở ngoài.

Bầu trời bắt đầu nổi lên mưa bụi, nhè nhẹ từng đợt từng đợt đánh vào hành lang, dính ướt vạt áo.

Tô Tiểu Tiểu co rúm lại một chút, chán đến chết mà nhìn chằm chằm cây bạch quả dưới lầu.

Mưa rơi càng lớn, cuồng phong thổi quét, mang theo đầy đất lá rụng, nước mưa đánh vào lá cây, sàn sạt rung động.

“Ầm ầm ầm ——”

Vài tiếng sấm rền ở nơi xa vang lên, Tô Tiểu Tiểu cả kinh, ôm ngực hướng hướng cửa trốn, ý muốn tránh nước mưa.

Trong phòng học hết đợt này đến đợt khác là tiếng đọc sách, so le không đồng đều, mơ hồ còn có thể nghe thấy có người cố ý kéo lớn âm thanh.

Tô Tiểu Tiểu không để ý, vừa định đem cặp buông xuống, ngay sau đó liền nghe thấy cửa phía sau bị đẩy ra, cô ngơ ngác mà quay đầu lại, vừa lúc đối diện với con ngươi đen của Lục Vũ.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra một hồi, ánh mắt nhanh chóng dời đi, nhấp môi, nhích người cách vách một chút.

Cởi cặp bỏ xuống khỏi vai, nhìn vào lòng bàn tay nhớ rõ buổi sáng cố ý mang ô che.

Tô Tiểu Tiểu liễm mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay, tay chân động tác càng thêm ước thúc, chỉ có trên trán lặng lẽ bò lên một hạt mồ hôi bán đứng cô lúc này đang khẩn trương.

“Nhóc con, cậu còn ở nơi này?” Lục Vũ trước mắt sáng ngời, một đôi mắt đào hoa cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô.

Tô Tiểu Tiểu dáng người nhỏ xinh, giáo phục to rộng lỏng lẻo mặc ở trên người, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn tinh tế, vô cớ khiến trong người miệng lưỡi khô đắng.

Nghe thấy anh trêu chọc, Tô Tiểu Tiểu sắc mặt càng thêm hồng, hạ tầm mắt không nói một lời, một lúc lâu mới nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Ừ.”

Cô như cũ cúi đầu, lông mi nhỏ dài run như cánh chim.

Cô cùng Lục Vũ là quan hệ bàn trước bàn sau, tính cô khép kín, trước nay không dám cùng Lục Vũ nói chuyện.

Lục Vũ là lớp trưởng, thành tích lại đứng đầu, ngay cả chủ nhiệm cũng đối anh không thể làm khó dễ, anh làm việc tựa hồ chỉ cần mắt nhắm mắt mở.

So với Lục Vũ sặc sỡ loá mắt, Tô Tiểu Tiểu quả thực nhạt nhẽo, không nhiều điểm tốt, nhưng thiếu thì một cái không ít.

Lục Vũ đứng trước mặt cô, khóe mắt hơi chọn, nữ sinh vóc dáng nho nhỏ, chỉ đứng tới ngực anh. Tay nhỏ trắng nõn gắt gao túm quai đeo cặp, đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá độ hơi hơi đỏ lên.

Ánh mắt dịch đến trên mặt Tô Tiểu Tiểu, tóc mái bị dính nước mưa, ướt sũng dính vào trán, chóp mũi còn có vài giọt trân châu chưa kịp khô.

Lục Vũ nhíu mày, vừa định giơ tay muốn giúp cô lau đi, duỗi đến một nửa lại cảm thấy không ổn, ngượng ngùng mà buông tay, sờ sờ chóp mũi mình, ánh mắt trốn tránh nói: “Nơi này không tốt, gió thổi mạnh tạt nước mưa vào.”

Ngoài miệng nói ghét bỏ, thân mình lại hơi hơi đứng gần Tô Tiểu Tiểu, che ở trước mặt, chặn nước mưa bên ngoài.

Vũ thế vẫn chưa thu nhỏ, ngược lại càng hạ càng đại, Lục Vũ nhíu mày nhìn chằm chằm tay cô, không vui mà nhìn về phía chính mình hai tay rỗng tuếch, sớm biết cô như vậy sẽ mang theo áo khoác.

Trong lòng anh hối hận, lại thấy Tô Tiểu Tiểu vẫn luôn cắn môi, cho rằng cô bị cảm, trên mặt vừa nhíu, kéo tay cô gái đi đến chỗ thang lầu: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đến phòng y tế, một mình cậu đảm bảo cũng không chịu đi .”

Tay Lục Vũ rất lớn, cơ hồ có thể bao bọc toàn bộ bàn tay Tô Tiểu Tiểu, anh hơi hơi sửng sốt, tay con gái đều nhỏ như vậy sao, còn chưa bằng đến một nửa tay anh.

Đứng gần, lúc này Lục Vũ mới ngửi được trên người cô có mùi hương, ngọt ngào nhu nhu.

Anh nhẹ nhàng câu môi, dư quang thoáng nhìn mặt cô khả nghi đỏ ửng, không chút để ý mà khụ một tiếng: “Cậu ăn đường sao, trên người có mùi ngọt như vậy?”

“Không, không có.” Tô Tiểu Tiểu định rút tay ra, đáng tiếc như thế nào lực cũng không buông ra được, cô có chút sốt ruột, sợ bị người ta nhìn thấy.

“Vậy đó là mùi gì?” Nhận thấy được động tác nhỏ của cô, đáy mắt Lục Vũ ý cười càng sâu, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

“…… Tôi, tôi không biết.” Tô Tiểu Tiểu nột nột nói một câu, “Có thể là mùi của sữa tắm.”

Thanh âm nhỏ như muỗi kêu, như là một cọng lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua tim anh, người ngứa đến không yên. Trong lòng Lục Vũ vừa động, cố ý thả chậm bước chân, không nhanh không chậm nói: “Nhãn hiệu là gì?”

Anh cũng muốn mua.

Tô Tiểu Tiểu nói nhanh tên nhãn hiệu, khuôn mặt nhỏ ngại đến đỏ bừng. Vừa định tránh khỏi sự trói buộc của anh, liền nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng chất vấn: “Hai em đang làm cái gì?!”

……

Mãi cho đến tan học, mưa như cũ không có dừng lại.

Tô Tiểu Tiểu ngồi bên cửa sổ, cắn ngòi bút phát ngốc. Buổi sáng bị chủ nhiệm lớp gặp được sau, cô cùng Lục Vũ đã bị các phạt viết kiểm điểm dài 800 chữ, Tô Tiểu Tiểu từ sau tiết liền bắt đầu hì hục viết, đến bây giờ cũng chỉ mới đủ 500 chữ.

Cô nhíu mày nhìn chằm chằm tờ giấy trắng, bên ngoài như cũ mưa to rơi không ngớt, ngẫu nhiên gió thổi phất lên bên tóc mái cô, ở không trung tản ra một cái hình cung.

Bạn học trực nhật đã về nhà, trong phòng học trống rỗng, chỉ có bóng dáng một mình cô.

Tô Tiểu Tiểu giữ chìa khoá phòng học, chuẩn bị khóa cửa rời đi.

【 Em bảo đảm về sau không bao giờ sai phạm như hôm nay, mỗi ngày 6 giờ sáng rời giường, tranh thủ đuổi kịp tuyến xe bus……】

Vắt hết óc, Tô Tiểu Tiểu rốt cuộc lại ghi thêm một trăm chữ, cô nhìn trước mắt còn chưa đủ, khẽ thở dài một tiếng.

Ngòi bút ở trên bàn tùy ý vẽ, Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu xem mưa ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới hai cái ô trong cặp.

Lục Vũ còn chưa về nhà, cặp anh còn ở trên bàn.

Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn ngoài cửa, thật cẩn thận mà từ cặp lấy ra kia một cái ô màu lam, do dự một lát rốt cuộc đứng lên.

Hẳn anh còn chưa có trở về đi.

Tô Tiểu Tiểu cắn môi dưới, đôi đen láy lưỡng lự gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng học, rất sợ Lục Vũ đột nhiên xuất hiện.

Mới vừa đi một bước, đột nhiên một nam sinh từ phòng học khác chạy ngang qua, Tô Tiểu Tiểu hoảng sợ, hồi hộp không dám bước lên trước.

Còn ổn còn ổn, chỉ là lớp bên cạnh.

Cô khẽ thở dài một hơi, vỗ ngực trấn an nói. Bất quá lần này cô càng thêm cẩn thận, đưa lưng về phía cái bàn, đem ô che giấu ở sau lưng.

Trên hành lang lại khôi phục yên tĩnh như ban đầu, Tô Tiểu Tiểu nhón chân nhìn phía ngoài cửa, thấy bốn bề vắng lặng, nhanh chóng đem ô để trên bàn ở Lục Vũ.

Ô màu lam để ở trên bàn màu trắng đặc biệt nổi bật, Tô Tiểu Tiểu thoáng nhíu mày nhìn, lông mày không vui mà nhăn lại.

Giống như có điểm rõ ràng.

Cô nhấp nhấp môi, lông mi nhỏ dài nồng đậm run rẩy, ngón tay bất tri bất giác mà dịch chuyển.

Vẫn là đặt ở ngăn bàn đi, nhưng nếu anh hỏi cô ô che là ai đưa thì làm sao bây giờ.

Tô Tiểu Tiểu do dự sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là cắn răng, ngập ngừng tiến lên, nhanh chóng đem ô nhét ở trong cái ngăn bàn, giấu đầu lòi đuôi mà nhét ở trong cặp anh.

Thấy ô che ổn định vững chắc mà nằm trong cặp Lục Vũ, Tô Tiểu Tiểu rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, giống như hamster nhỏ trừng đôi mắt tròn xoe nhìn về phía cửa, rón ra rón rén mà trở về chỗ.

Còn có hai trăm chữ liền viết cho xong, Tô Tiểu Tiểu tiếp tục cắn bút minh tư khổ tưởng.

Ngòi bút trằn trọc, lưu lại một đạo lại một đạo hoa ngân bất quy tắc, giống như tranh trừu tượng xuất hiện ở trên giấy nháp.

Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu, buồn rầu mà nhìn chăm chú tờ giấy trắng.

Ngoài cửa sổ mưa bùm bùm, từ bệ cửa sổ trượt xuống, phảng phất một thác nước thật lớn.

Tô Tiểu Tiểu nhìn nhìn, lại khởi xướng ngốc.

Lục Vũ đi chơi bóng sao? Như thế nào còn chưa trở lại. Lớp cô có nằm trong đội bóng rổ, cho nên liền tính là ngày mưa bọn họ cũng có thể bình chân như vậy tiếp tục học thể dục.

Tiết thể dục là tiết Tô Tiểu Tiểu ghét nhất, nhưng là Lục Vũ thích nhất. Anh là đội trưởng đội bóng rổ, mỗi lần học thể dục, lớp học nữ sinh đều sẽ trộm chạy tới xem anh chơi bóng, lén nghị luận dáng người tuyệt tác của anh.

Vừa nhớ tới Lục Vũ, khoé miệng Tô Tiểu Tiểu lơ đãng bắt đầu nhếch lên, mi mắt cong cong mà cười, ngay cả ngòi bút cắt qua giấy trắng hồi nào cũng không hay.

Đây là người con trai cô thích nhất nha.

Tô Tiểu Tiểu không tự giác mà nhớ lại buổi sáng mới vừa bị Lục Vũ nắm tay, miệng còn cười trộm.

Nếu anh có thể dắt tay cô thêm vài lần, cô cũng không ngại bị lão sư phạt vài lần kiểm điểm.

Tiếng cười thiếu nữ tiếng ở phòng học vắng vẻ cực kỳ rõ ràng, trên vách tường tiếng đồng hồ “Tí tách” đồng thanh.

Tô Tiểu Tiểu nhấp môi cười trộm, lại nghĩ tới vừa rồi để ô trong cặp Lục Vũ, tâm tư ngàn hồi vạn chuyển.

Anh có thể nhìn thấy hay không nhỉ?

Ý cười mới vừa hiện môi liền nhanh chóng lui tán, Tô Tiểu Tiểu buồn khổ mà nhìn cái ô bị cặp ngăn trở, trong lòng phát sầu.

Rối rắm liền bò lên trên trong lòng, tiểu sâu giống nhau nắm nàng tâm khó chịu. Tô Tiểu Tiểu nhăn khuôn mặt nhỏ, mặt ủ mày ê mà nhìn chằm chằm bàn học Lục Vũ phát ngốc.

Do dự một lát, Tô Tiểu Tiểu rốt cuộc đứng lên, chần chừ tiến lên, chột dạ mà rút ô trong cặp ra, mới vừa ôm vào trong ngực, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Cậu đang làm gì?”

Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra, cứng đờ thân mình không dám xoay người, con ngươi hắc bạch phân minh đột nhiên đình chỉ chuyển động. Liền hít sâu vài cái, mới chậm rãi thay đổi tư thế, nhìn về phía thiếu niên đứng trước mặt, ậm ừ mở miệng: “Tôi, tôi……”

Tô Tiểu Tiểu cắn môi dưới, sau một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Tôi làm rớt ô.”

Thêm Bình Luận