Chương 1: Học sinh giỏi

Bạn cùng bàn của cô là một học sinh giỏi.

Năm lớp mười, bởi vì một đề toán những nghĩ ra đến ba cách giải khác nhau nên sau giờ học, cậu đã đuổi theo giáo viên để chứng thực cho bằng được. Cậu chính là cái loại học sinh giỏi mà trong mắt chỉ thấy mỗi toàn lý hoá là đẹp thôi.

Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến một cô nàng lưu manh như Lận Tư Điềm cả.

Tuy nhiên, để tránh cho các em học sinh quá thân thiết với nhau rồi bắt đầu nói chuyện riêng trong lớp hoặc là bao che cho nhau, học kỳ này cả lớp phải đổi chỗ lại. Yêu cầu đặc biệt là phải sắp xếp để phối hợp ưu khuyết điểm của các học sinh cho hợp lý, để các em học sinh có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thế là Lận Tư Điềm được xếp ngồi bên cạnh cậu ta.

Nếu một người trưởng thành ưu tú được xác định bởi các yếu tố như thu nhập, gia cảnh, công việc, v.v., thì đánh giá một học sinh lại rất đơn giản. Thường là sẽ xem người đó có thông minh hay không, có đẹp trai hay không, mà vừa vặn, Chu Thịnh lại có cả hai.

Cậu thông minh hay không thì ai cũng rõ cả rồi, thậm chí các giáo viên còn đang thảo luận xem có nên để Chu Thịnh học nhảy lớp hay không nữa kìa. Còn về phần cậu có đẹp trai hay không ấy à, đó là một điều đáng mừng nằm ngoài dự kiến của Lận Tư Điềm——

Với phương thức đọc sách của Chu Thịnh thì không thể không bị cận thị rồi, nhưng cậu vậy mà lại chọn kính gọng đen, hơn nữa mỗi khi đi cắt tóc đều cắt thành đầu đinh. Nghe nói là cắt tóc như vậy thì lúc gội đầu sẽ không chiếm quá nhiều thời gian học tập của cậu. Cho nên, năm lớp mười, hầu hết mọi người đều xem Chu Thịnh như là điển hình của loại học sinh luôn bám sau mông thầy cô, là kẻ thù không cùng chiến tuyến với những học sinh bình thường như bọn họ.

Dù sao thì mọi người là hưởng thụ thanh xuân vườn trường, còn cậu thì cậu hưởng thụ núi sách biển đề cơ mà. Người không cùng chí hướng, sao mà hợp tác được chứ.

Lận Tư Điềm cũng nghĩ như vậy, thế giới của bọn họ chính là hai đường thẳng song song, là vực sâu thăm thẳm và biển rộng mênh mông của cái lớp học này.

Cho đến khi bọn họ trở thành bạn cùng bàn.

Một ngày nọ, khi Lận Tư Điềm đang ăn sáng, cô vô tình chọc ống hút làm bắn sữa lên mắt kính của Chu Thịnh, rồi thấy cậu gỡ kính xuống để chà lau. Phải biết là, ngay cả tiết thể dục mà cậu cũng vẫn mang kính, cứ như thể mắt kính là bản thể của Chu Thịnh vậy.

Khi ấy, Lận Tư Điềm cảm thấy ngại vô cùng, cô luống cuống tay chân, muốn giật kính của Chu Thịnh để lau sạch giúp cậu. Nhưng Chu Thịnh chỉ mím môi, nói "không sao" rồi lấy khăn giấy trong cặp sách ra, tự mình lau kính.

Lúc đó, giờ đọc sách buổi sáng còn chưa bắt đầu, ánh nắng ban mai từ cửa sổ lớp chiếu vào, ấm áp lại vàng óng, Chu Thịnh cúi đầu, cẩn thận lau đi vết sữa trên mắt kính, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng. Dưới ánh mặt trời, hình dạng ngũ quan của cậu càng thêm sâu hơn, khiến Lận Tư Điềm nhìn đến mê mẩn, nghĩ rằng mình đang xem một bộ phim thần tượng nào đó nữa chứ.

"Chu Thịnh, tóc của cậu dài rồi này."

Chu Thịnh ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào, tóc mái của cậu đã dài quá đuôi lông mày. Ánh nắng vàng rọi trên sườn mặt làm cho đôi môi mỏng như sáng lên, từ sống mũi đến gờ môi cao thấp cân đối, kéo dài đến đường cằm rõ nét, thực sự rất đẹp.

Đẹp nhất chính là đôi mắt của cậu, đôi mắt đan phượng, từ trong ra ngoài vẽ lên một đường cong cong, đường nét khóe mắt tự nhiên kéo dài mà thông suốt, hơi hướng lên trên, hẹp dài nhưng không nhỏ. Đôi mắt cậu ngày thường khuất dưới lớp kính dày, phong ấn đi hơn phân nửa vẻ đẹp rồi, càng không lộ ra cái cảm giác tĩnh lặng của nước chảy khe sâu khi cậu nhìn mọi người.

Cậu đưa tay vuốt tóc mái, nói: "Tiệm cắt tóc tôi hay cắt đã chuyển đi mất rồi."

Chuyển đi mới tốt! Lận Tư Điềm thầm nói trong lòng.

Với cái kỹ năng cạo đầu đinh của cái tiệm cắt tóc kia ấy à, vậy mà còn dám mở tiệm cắt tóc nữa cơ đấy? Còn người này nữa, có phải gu thẩm mỹ bị làm sao không đó?

"Thực ra, để vậy cũng khá đẹp." Lận Tư Điềm cảm thấy mình phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, giúp bạn cùng bàn của mình thoát khỏi con đường thẩm mỹ tà đạo kia, coi như cải tà quy chính: "Cậu để tóc mái hợp hơn đấy."

Chu Thịnh sững người một lúc, nhỏ giọng nói: "Thế à." Sau đó cậu đeo kính lên lại: "Để tóc mái ảnh hưởng đến việc đọc sách của tôi."

Lận Tư Điềm trợn trắng mắt: "Cậu vuốt nó sang một bên là được mà."

"Phiền lắm." Chu Thịnh nói.

"Mặc quần áo cũng phiền, nhưng không phải người ta vẫn phải mặc quần áo à?"

Chu Thịnh quay đầu nhìn cô: “Đó là sự khác biệt giữa cần thiết và không cần thiết đấy. Nếu tôi không mặc quần áo, cậu có thể chấp nhận được không?”

Lận Tư Điềm không nói hai lời: "Được chứ."

Trong nháy mắt, cổ họng của Chu Thịnh như bị mắc nghẹn bởi sự vô sỉ của cô.

“Cậu cũng chỉ nói suông thôi.” Chu Thịnh đột nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bài vở trong sách.

“Muốn thử không?” Lận Tư Điềm đột nhiên tìm được trò vui, cúi người tới, hỏi bên tai cậu. Nữ lưu manh vẫn là nữ lưu manh.

Cây bút trong tay Chu Thịnh đang được xoay rất nhanh: "Thầy sắp tới rồi, cậu còn không ăn cho xong đi."

Lận Tư Điềm khịt mũi một cái, ngồi lại chỗ của mình uống nốt sữa bò, đôi mắt hạnh vẫn không kìm được mà liếc về phía Chu Thịnh.

"Không mang kính trông còn đẹp hơn nữa." Cô nói.

Chu Thịnh dường như không nghe thấy, nhưng nửa lỗ tai lộ ra dưới mái tóc ngắn của cậu đã đỏ bừng lên rồi.