Chương 1.1: Bị nam thần của crush cưỡиɠ ɧϊếp, bí mật thân thể bị lộ

Đào Ninh:

Một tháng đầu sau khi cậu đi, tôi vẫn không bỏ được thói quen nửa đêm dậy hút thuốc, nhất là những ngày ánh trăng sang rực soi qua cửa sổ. Tôi luôn nghĩ đến những ngày tôi lén lút trốn ở góc ban công cùng bạn cùng phòng sau lưng viết thư tình cho cậu dưới ánh trăng. Thói quen hút thuốc đã có từ lúc đó, tôi không dám nói với các bạn. Thứ nhất, tôi sợ họ sẽ ghét cậu, nhưng Hắc Trạch không bao giờ hút thuốc uống rượu, vì vậy nếu cậu thích hắn ta, cậu phải vờ như theo sở thích của hắn, thứ hai, tôi sợ cậu sẽ hỏi sự thật. Cậu biết rằng tôi, không có gan nói dối cậu. Hỏi thêm vài lời, chắc tôi sẽ không nhịn được mà viết thư tình cho cậu.

Đây là một trong những bí mật sâu kín nhất và đen tối nhất của tôi, một khi cậu tự mình đào bới nó tương đương với việc đào sâu trái tim tôi, nó sẽ khiến cậu nhìn thấy những điều mà cậu không thể tin được, chán ghét tôi và xa lánh tôi. . Tôi không thể để mất cậu.

Nhưng khi Hắc Trạch xuất hiện, tôi đã dần mất cậu. Tôi không thể hiểu tại sao cậu lại yêu một người đàn ông vô cảm như vậy, hắn sống một cuộc sống khổ hạnh, hắn ta không có sở thích và không có ham muốn, và tôi nghi ngờ rằng hắn thậm chí có thể tạo ra những ham muốn tìиɧ ɖu͙© nguyên thủy nhất. Giống như một xác chết biết đi, không có gì ngoài thân thể quyến rũ.

Vì vậy, tôi tức điên lên vì ghen tị, và mỗi lần tôi viết một bức thư tình cho cậu, tôi không thể không viết nên những lời chửi rủa và xúc phạm đối với Hắc Trạch, những lời nói mỗi lần càng hằn học hơn, hy vọng rằng một ngày nào đó tất cả sẽ trở thành sự thật. Nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng đến cuối cùng những lời nguyền rủa này sẽ lần lượt trừng phạt chính bản thân tôi, Hắc Trạch lại bình an vô sự. Cái kết thúc kiểu này với tôi là không thể chấp nhận được. Tại sao tên khốn đó được tiếp tục sống thay cho cậu?

Vào ngày tang lễ của cậu, Hắc Trạch và tôi đều tham dự tang lễ. Hắn ta mặc một bộ đồ đen ,điều đó có chút ám ảnh tôi. Tôi hiếm khi đến gần hắn như thế này. Hắn ta cao và gồ ghề với dòng máu trắng pha lẫn máu trắng, và đến quá gần luôn khiến tôi cảm thấy bị áp bức, như thể bị ai đó bóp cổ khiến tôi nghẹt thở và muốn nôn mửa.

Đặc biệt là khi hắn đột ngột nói chuyện với tôi, giọng nói của Hắc Trạch rất trầm và êm dịu đến mức như thể hắn áp miệng vào tai tôi để dọa mọi người. Giọng điệu cũng chậm rãi từng chữ từng chữ, không chút cảm xúc. Cậu có thể tưởng tượng được không? Hắc Trạch với khuôn mặt lạnh lùng tỏa khí lạnh của hắn và kề sát tai tôi: “Hãy khóc nếu em muốn, anh cũng rất buồn về cái chết của Đào Ninh.” Nói xong, hắn ta vươn lòng bàn tay rộng ra che lông mi của tôi, kẻo tôi xấu hổ vì khóc ở nơi công cộng.

Tôi ngứa mắt vì hành động của hắn, những giọt nước mắt không kìm được mà trào ra, Hắc Trạch dường như đang chờ đợi khoảnh khắc này. Trước khi tôi mất kiểm soát, hắn đã ôm tôi vào lòng mà không do dự, đỉnh điểm của sự tức giận. Lúc đó, tôi gần như nghĩ rằng hắn ta sẽ gϊếŧ tôi, nhưng sau khi nhận ra điều đó, tôi không thể ngừng vùng vẫy trong vòng tay của hắn, và thậm chí còn cắn hắn rất mạnh đến mức miệng tôi chảy đầy máu.

Tôi chỉ nhớ một nửa những gì đã xảy ra sau đó. Hắc Trạch lôi tôi ra ngoài nơi tổ chức đám tang, ép tôi vào xe của anh ta, và đánh đập tôi rất nhiều, thậm chí cào mặt. Tôi không biết anh ta lén đưa tôi đi đâu, nhưng tôi chỉ biết rằng có rất nhiều rượu để uống, đều là những loại rượu có nồng độ cao, một chai nhỏ cũng đủ say. Trong cơn tuyệt vọng, tôi hận hắn ta đến mức nằm xuống bên lòng Hắc Trạch và khui cả chục chai rượu để uống cùng hắn.

Tôi lén học hút thuốc sau lưng cậu, nhưng tôi không dám học uống rượu mà không tiến thêm một bước. Hắc Trạch chắc cũng biết điều này, nhưng hắn không những không ngăn cản tôi mà còn cầm chai rượu trút xuống họng tôi. Rượu cay làm má tôi đỏ bừng, mắt tôi mờ đi, và những giọt nước mắt ứa ra không tự chủ được, nhưng chúng chỉ xoáy vào khóe mắt.

Hắc Trạch tay bóp chặt cằm tôi và buộc tôi phải ngước nhìn hắn. Ngoại hình của hắn ta đậm chất châu Âu hơn, và nếu nhìn kỹ, tôi có thể thấy nét mặt pha chút châu Á, đôi mắt đen và làn da vàng, nhưng hốc mắt trũng sâu phản ánh sự man rợ và hung dữ vốn có trong máu của anh ta. Trong một khoảnh khắc, tôi có ảo tưởng rằng hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt lang thang như ánh mắt của thực dân Mỹ nhìn người da đỏ ngày xưa, mối quan hệ giữa thợ săn và con mồi.

Trong lòng tôi rất hoảng sợ, sợ hắn ta biết được bí mật của tôi, tôi lắc đầu cố thoát khỏi bàn tay như gọng kìm sắt của hắn ta. Hắc Trạch nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc lâu, rồi đột nhiên bắt đầu cười, giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng có được món đồ chơi mà hắn ta thèm muốn bấy lâu nay, giữ chặt cằm tôi không cho tôi cử động. Tôi hét lên, "Tên chết tiệt, thả tôi ra!"

Ngay khi môi hắn ta mở ra và đóng lại, Hắc Trạch bất giác hôn tôi, và thọc chiếc lưỡi ẩm ướt của mình vào miệng tôi, đuổi theo lưỡi tôi, quấn quýt theo nó đến sâu bên trong , muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi. hành động thân mật nhất của đôi tình nhân. Đương nhiên, tôi sẽ không để hắn thành công, tôi cố tình há miệng ra để hắn gặm nhắm, khi hắn đang đắm chìm trong sự quấn quít của môi và lưỡi, tôi đột nhiên nhắm chặt răng và cắn lưỡi hắn gần như đứt lìa.

Hắc Trạch phun ra một ngụm máu, và chất cồn còn sót lại kí©h thí©ɧ vết thương của anh ta, khiến hắn ta cau mày vì đau. Tôi đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo và hả hê, hơi thở gấp gáp một chút; làn da của tôi vô cùng tái nhợt, và rất dễ đỏ lên khi tôi chà xát, và những chiếc cúc áo trên cổ áo của tôi đã rơi xuống từ lâu, để lộ ra một vùng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rộng lớn. cổ và cổ, xương quai xanh... Vẻ mặt tức giận của Hắc Trạch đột nhiên dịu đi rất nhiều, hắn ta quỳ xuống đất bò về phía tôi như một con chó, tay cầm một chai rượu đầy ắp. Tôi sợ hắn phát điên và lại rót rượu cho tôi, nên tôi nhanh chóng lật người và run rẩy đứng dậy, cố gắng rời khỏi căn phòng có gương soi tứ phía này.

“Tống Khánh Dư, cậu muốn chạy đi đâu?” Hắn ta từ phía sau gọi tên tôi, tôi không dám nói lời nào, chỉ muốn chạy về phía trước. Hắc Trạch cao hơn 1m9, không chỉ cao hơn mình mà còn duỗi tay khá dài. Tôi say đến mức không thể đi được nữa, hắn ta đã nắm lấy tôi và đẩy tôi ra cửa.

Hắn đã hoàn toàn bị kí©h thí©ɧ bởi tôi, siết chặt cổ tay tôi chỉ bằng một tay, và bắt đầu xé toạc quần áo của tôi. Đào Ninh, khi quan hệ của tôi với cậu là thân mật nhất, tôi cũng không dám cùng cậu ngủ chung giường, huống chi là cởϊ qυầи áo thay đồ trước mắt cậu. Chừng nào tôi còn nhớ, không ai ngoài chính tôi đã nhìn thấy phần thân thể tôi được bọc dưới lá sung. Tôi không bao giờ đến bể bơi công cộng, cũng không dám vào nhà vệ sinh công cộng, chỉ vì tôi có một thân hình dị dạng và hầu như không thể đóng giả đàn ông khi mặc quần áo. Một khi tôi hoàn toàn cởi trần và phơi bày trần trụi trước mắt người khác, mọi người sẽ biết rằng tôi có một cái hoa huyệt ở giữa hai chân.

Tôi là một người dị dạng với hai cơ quan sinh dục của nam và nữ.

"Đồ khốn nạn! Còn dám động đến tôi nữa, tôi liền gϊếŧ anh! Chặt xác anh cho chó hoang trên đường ăn!"

Hắc Trạch, hắn như thể chưa nghe thấy gì, xé toạc chiếc áo sơ mi đen của tôi rồi dùng chúng trói cổ tay tôi lại: "Tốt hơn hết em nên có khả năng gϊếŧ tôi, hoặc là sau đêm nay, em sẽ là của tôi... ”Hắn hung hăng uy hϊếp tôi, lập tức thè lưỡi liếʍ mυ"ŧ lên đầṳ ѵú đang dựng đứng trước ngực tôi.

Sự đυ.ng chạm xa lạ khiến cả người tôi run lên không kìm được, hắn vừa mυ"ŧ vừa cắn nơi đó như ngậm kẹo, còn bên kia thì dùng những ngón tay thô ráp của hắn nhào nặn nhẹ nhàng, một cách chậm rãi. Nếu hắn cắn mạnh, bàn tay kia sẽ vuốt ve nhẹ nhàng, nếu hắn cắn nhẹ, ngón tay hắn sẽ bóp mạnh và véo véo một cách kịch liệt, thay vì cảm thấy tê dại và đau đớn, hắn buộc tôi phải rêи ɾỉ vì đau đớn và kɧoáı ©ảʍ.

Thích Đào Ninh gần chục năm rồi , chưa bao giờ dám nghĩ đến người đàn ông khác, lại vì khiếm khuyết trên cơ thể, sợ bị cậu phát hiện, rồi sẽ bị bỏ rơi như một con đĩ dơ bẩn. Đối với tôi, người đã hoàn toàn trống rỗng du͙© vọиɠ, tôi không thể chống lại những hành động của Hắc Trạch .Một lúc sau, dưới đũng quần nhô lên một túp lều nhỏ, dựng đứng chạm vào thân Hắc Trạch.

Hắn nhổ núʍ ѵú của tôi ra, lặng lẽ mỉm cười khi hắn nhìn vào đôi mắt say xỉn của tôi. Tôi biết hắn đang chế giễu tôi rẻ tiền, bị đối phương chơi bời đến ham muốn cao độ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, tôi cảm thấy ghê tởm khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gưong trên tường.

Hắn ta quỳ xuống phía dưới ,bất ngờ nắm lấy chân tôi, lòng bàn tay hắn ta cọ xát vào đùi trong rồi đột nhiên véo chúng rất mạnh khiến tôi hét lên "Ah" vì đau đớn. Nỗi sợ hãi rằng bí mật sắp bị khám phá dâng lên từ tận đáy lòng, tôi không thể giả vờ mạnh mẽ được nữa, tôi chủ động đưa tay ra ôm Hắc Trạch, giọng nói yếu đuối rêи ɾỉ gần như cầu xin: "Hắc Trạch, nếu anh muốn ..tôi...tôi có thể ... Tôi có thể giúp anh bằng miệng, cầu xin..xin anh, đừng tiếp tục. Tôi chưa từng làm với ai, làm ơn tha cho tôi đi, Hắc Trạch, tôi cầu xin anh... "